Mạc Kỳ Hàn lau toàn thân Lăng Tuyết Mạn, thỉnh thoảng đưa tay đi dò cái trán của nàng, nàng phát sốt, hắn cũng không có phương diện dục vọng kia, nước ấm thoáng lần lạnh, hắn liền vội vàng lại thêm nước nóng vào, khiến nước vẫn ấm, khối băng bao ở trong khăn, chườm lên trán của nàng, ngón tay sờ nhẹ đến gương mặt của nàng, vẫn còn nóng dọa người, môi của nàng cũng khô nứt, hắn cau mày lấn đến gần, dán lên môi nàng, khẽ liếm, thấm ướt môi của nàng.
"Tình…… Nhân…… Lạnh…… Lạnh quá……"
Có tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong miệng Lăng Tuyết Mạn phát ra, Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, ngưng thần nghe, "Mạn Mạn, nàng nói cái gì? Lạnh không?"
Lăng Tuyết Mạn có chút thanh tỉnh, muốn mở mắt, mí mắt lại nặng mở không nổi, đành phải mấp mấy,"Lạnh…… Tình nhân…… Ôm…… Ôm ta……"
"Được, ta ôm nàng lên giường." Mạc Kỳ Hàn nói xong, ôm thân thể Lăng Tuyết Mạn ra khỏi mặt nước, dùng khăn khô lau lau, sau đó vội đặt vào giường lớn mềm mại thoải mái, kéo chăn qua đắp kín cho nàng.
"Nước…… Tình nhân, nước……"
Lăng Tuyết Mạn lại gian nan phát ra âm thanh, Mạc Kỳ Hàn vội nói: "Mạn Mạn, đợi chút, ta đi lấy nước."
Vội vàng rót chén nước ấm trở lại, ngồi xuống ở đầu giường, Mạc Kỳ Hàn một tay ôm lấy đầu Lăng Tuyết Mạn, đưa bát nước đến bên miệng của nàng, dịu dàng nhẹ nói: "Mạn Mạn, nước đây, há miệng."
Uống vài ngụm nước, Lăng Tuyết Mạn lại ngủ.
"Mạn Mạn? Mạn Mạn?"
Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, canh giữ ở bên giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn không chớp mắt, đau lòng như cắt, nàng bị lạnh, nhất định nguyên nhân là gian phòng kia quá ướt, lúc đầu cùng Lý Công Tượng thương lượng lựa chọn gian phòng, thì thấy căn phòng này gần mật thất cung Đế Hoa, cũng chỉ có căn phòng này ở vị trí vắng vẻ nhất Hoán Y Cục, sẽ không khiến cho người khác chú ý, vậy mà… Cũng là hắn hại bảo bối Mạn Mạn của hắn, khiến cho nàng mới ngủ một buổi chiều liền bị lạnh phát sốt……
Trong hốc mắt chẳng biết lúc nào lại đã đầy nước mắt, Mạc Kỳ Hàn nhắm mắt thật chặt, đứng dậy cởi áo cởi hài, vẫn theo thói quen nằm ở cạnh ngoài, sử dụng thân thể hắn ngăn nàng, tránh cho nàng ngủ tư thế bất nhã, nửa đêm không cẩn thận lăn xuống giường, đưa tay ôm nàng vào ngực, cằm chống lên tóc nàng, tâm tình đê mê tới cực điểm, hối hận lại căm hận!
"Mạn Mạn, cầu xin nàng mau tỉnh lại đi, ta thật sự muốn thay nàng chịu tất cả ốm đau, đáng tiếc, đáng tiếc…… Muốn thay…… mà thay không được…… Mạn Mạn, ta yêu nàng, nàng nghe được không? Nghe được không?"
Bàn tay ôm Lăng Tuyết Mạn không kìm hãm được siết chặt, Mạc Kỳ Hàn cố nén nước mắt, rốt cuộc không cầm được chảy xuống, rơi ở trước ngực nàng, ngón tay nàng rủ xuống ở trong mền gấm bỗng nhúc nhích, phát ra một tiếng, "Ưm……"
"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn mừng rỡ, vội ngồi dậy, vội vàng kêu: "Mạn Mạn, ta là tình nhân, ta yêu nàng, nàng có nghe thấy không?"
"Tình nhân…… Thật….. Là chàng sao? Ta ở nơi nào?" Lăng Tuyết Mạn yếu đuối phát ra âm thanh, tiếng nói so với vừa rồi rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng chính là mắt mở không ra.
"Đúng, đúng là ta Mạn Mạn, ta ở bên cạnh nàng!" Mạc Kỳ Hàn vui mừng không thôi, đưa tay lại đi dò trán Lăng Tuyết Mạn, lông mày giương lên, mừng như điên ra tiếng, "Hạ sốt! Mạn Mạn, nàng hết sốt rồi!"
"Tình nhân!"
Lăng Tuyết Mạn đột nhiên mở mắt, nhưng, ánh sáng trong mật thất làm mắt nàng không thích ứng kịp, không thấy rõ ràng dung mạo nam nhân ngồi ở trước mặt nàng, vội nhắm mắt lại.
Mà Mạc Kỳ Hàn sau khi vui mừng là cả kinh, đột nhiên lắp trên nóc phát ra.
"Tình nhân!" Lăng Tuyết Mạn thì thầm một tiếng, chậm rãi mở mắt, trước mắt mờ mờ, nhíu mày,"Tình nhân, thật là chàng sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ? Mới vừa rồi hình như là sáng, tại sao lại tối rồi?"
Nghe giọng nói khàn khàn, Mạc Kỳ Hàn đau lòng muốn chết, lần nữa nằm xuống kéo vai Lăng Tuyết Mạn qua, dịu dàng nói: "Là ta, Mạn Mạn, nàng phát sốt té xỉu ở lầu Lãm Nguyệt, ta đón nàng từ chỗ Hoàng Thượng, đây là phòng của ta, nàng an tâm ở chỗ này dưỡng bệnh, ta sẽ ở cùng với nàng! Mạn Mạn, nàng tối nay thật muốn hù chết ta! Thật may là… thật may là hạ sốt!"
"Tình nhân, ta…… Ta cư nhiên té bất tỉnh? Ta bây giờ đang ở phòng của chàng hả? Cái này là cung nào? Chàng không để cho ta xem mặt của chàng sao?"
Lăng Tuyết Mạn vội vàng nói xong, giơ tay lên xoa àn mặt củaMạc Kỳ H, vuốt ve, cảm thụ hình dáng nàng quen thuộc, như người mù, nàng lấy tay sờ, liền biết là hắn, là nam nhân của nàng!
"Mạn Mạn, đây là một gian mật thất, thông lên phòng nàng ở Hoán Y Cục, là ta sai người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm xong, để buổi tối thông qua đường hầm đón nàng đến nơi ở này của ta, chưa từng nghĩ……" Mạc Kỳ Hàn mím chặt môi, vô cùng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi Mạn Mạn, để cho nàng chịu khổ! Mà ta vẫn không thể để cho nàng biết tất cả, vẫn là câu nói kia, thời cơ chưa tới!"
"Tình nhân, phòng của chàng là mật thất?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn chung quanh, mông lung chiếu sáng, có thể mơ hồ thấy một chút bài biện, ánh mắt theo ánh sáng dời lên trên, mắt chợt trợn tròn, "Tình nhân, cái vật sáng trên nóc là vật gì?"
"Đó là dạ minh châu." Mạc Kỳ Hàn nói.
"Ách…… Dùng dạ minh châu trang trí mật thất, tình nhân chàng thật có tiền a!" Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn, liền càng thêm tò mò, "Tình nhân, làm sao chàng có mật thất? Nơi này là hoàng cung a, chàng có thể muốn như thế nào liền như thế ấy sao? Còn làm đường hầm đến Hoán Y Cục, tình nhân, Trương chấp sự phân phòng cho ta là do chàng an bài trước sao?"
"Ừ." Mạc Kỳ Hàn đáp một qua loa tiếng, chỉ sợ Lăng Tuyết Mạn hỏi nhiều không có cách nào che lấp, liền thử nói sang chuyện khác, "Mạn Mạn, nàng đi lầu Lãm Nguyệt làm cái gì? Hoàng thượng ngắm trăng ở lầu Lãm Nguyệt, nàng lại dám chạy đi đâu, nàng không sợ Đại Nội Thị Vệ bắt nàng sao?"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn buồn bực bĩu môi, "Thôi đi, ta lại không biết cái nam nhân đáng chết đó sẽ đúng lúc ở lầu Lãm Nguyệt, ta muốn đi đến cung Cảnh Hiên tìm Hiên nhi mượn áo ấm, ta tỉnh dậy cảm giác toàn thân rét run, bên cạnh ta không có mang quần áo chống lạnh, ta không thể để cho mình chết rét đi!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
"A, là như thế này à!" Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn không nhịn được co rút, nuốt nước bọt một cái, "Mạn Mạn, gọi hoàng thượng là nam nhân đáng chết là không phải là không thích hợp sao?"
"Có cái gì không thích hợp sao? Ta cứ gọi tên khốn kiếp kia là nam nhân đáng chết! Hừ! Nam nhân thối đáng chết, bà cô đây dầu gì cũng là lão bà danh chính ngôn thuận của hắn, cho dù muốn bỏ ta, vậy cũng phải gặp mặt lẫn nhau, nhận thức lẫn nhau một chút, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay a!" Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới chính là tức cành hông, nói cho cùng, nàng còn chưa gặp qua mặt chồng mình, mà đã biến thành chồng trước rồi! Mịa nó, đây là đang chơi cưới chui sao?
Truyện convert hay : Tam Gia, Phu Nhân Nàng Lại Kinh Diễm Toàn Cầu