Minh Thiên Hạ

chương 278: 278: lại một vụ cướp không tệ 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm nay trời trong gió mát, vầng bán nguyệt lơ lửng treo giữa trời, con phố ban ngày ồn ào náo nhiệt tĩnh lặng như quỷ vực, chỉ có gió thồi bay rác rưởi còn lại trên đường, thi thoảng bóng dáng một cai còn thú nhỏ lao vọt qua đường, cảnh tượng vốn hết sức bình thượng lúc này sặc một mùi âm mưu.

Ngày hôm nay Lý Định Quốc mấy lần nghe thấy cái tên này rồi nhận ánh mắt báo bình an của Trương Quốc Phượng bên cửa sổ, gần như buột miệng nói:” Cướp nữ nhân à?”Vân Chiêu ném cho hắn một ánh mắt kỳ thị: “ Chúng ta cướp nữ nhân làm gì chứ, chúng ta chỉ cần tiền.

”Lý Định Quốc sực tỉnh, theo lời tên hỏa kế kia nói hôm nay mười một thanh quan nhân của Minh Nguyệt lâu xuất các, người có tiền đều kéo tới đó, đúng là nơi tập trung tài phú: “ Ngươi định rủ ta nhập bọn à?”“ Huynh đài, ta không hỏi họ ngươi, ngươi cũng đừng hỏi tên ta, ta thấy ngươi thân thủ siêu quần, là nhân tuyển tốt để đối phó với với đao khách Minh Nguyệt lâu, chỉ cần vụ mua bán này thành công, chúng ta mỗi người một nửa, ngày sau giang hồ xa xăm, có lúc gặp lại.

”“ Sao ngươi biết thân thủ ta không tệ?”Vân Chiêu chỉ cái ngõ đối diện đổ trường: “ Khi huynh đài thi triển thần uy trong ngõ nhỏ, gia đinh nhà ta may mắn trông thấy.

”Lý Định Quốc nhìn Vân Chiêu chằm chằm đánh giá, mỉm cười ra điều kiện: “ Các ngươi giết người trước sau đó ta mới ra tay, thế nào?”Vân Chiêu vui mừng vỗ bàn: “ Được, giao hẹn như thế, bọn ta đi mở đường, hai vị cầm chân đám đao khách cao minh, ít nhất cũng phải cho bọn ta nửa tuần hương để còn vận chuyển tài vật.

”Lý Định Quốc thấy đối phương sảng khoái thế, ngẫm nghĩ một lúc nói: “ Kế hoạch thế nào, đừng nói ngươi cứ thế xông vào Minh Nguyệt lâu rồi ra tay cướp bóc nhé.

”Vân Chiêu cười khà khà:” Minh Nguyệt lâu mấy năm qua bị người ta cướp hai lần, lần nào cũng tổn thất nặng nề, lần này người ta rất thông minh, không cất tiền trong Minh Nguyệt lâu nữa, chuyên môn thuê nhiều đao khách võ nghệ cao minh nửa đêm vận chuyện bạc tới nha môn chuyển vận sứ.

”“ Trong những người vận chuyển xe bạc này có một ít quan binh, có điều lực lượng chủ yếu vẫn là đao khách, đám quan binh chuyển vận sứ chỉ là lũ ăn hại, do bọn ta xử lý, ngươi và đồng bạn đối phó với đao khách, ra ngoài thành rồi chúng ta phân phối sau.

”Lý Định Quốc cẩn thận hỏi:” Vậy rời thành ra sao? Cổng thành đóng rồi còn gì?”“ Đại thám giám bên cạnh hoàng đế tới, đám người tri phủ Tây An vì muốn khoe cảnh thái bình này trước mặt thái giám đó, cho nên trong vòng ba ngày, thành Tây An sẽ không giới nghiêm, cổng thành mở suốt ngày, chỉ cần tốc độ chúng ta đủ nhanh có thể an toàn rời thành.

Cho nên vụ làm ăn này bất kể có thành hay không thì cũng phải kết thúc rút lui trong vòng nửa tuần hương, nếu không chúng ta sẽ thành chim trong lồng.

”“ Sao ngươi dám chắc ta nhất định sẽ theo ngươi làm ăn chứ?”Vân Chiêu cười tự tin:” Vì các ngươi cần tiền.

”Lý Định Quốc vỗ bọc hành lý:- Bọn ta có tiền.

“ Ha ha ha, Tây An chi phí đắt đỏ, sinh sống không dễ, ta không tin huynh đài chứng kiến sự phồn hoa của Tây An rồi còn nỡ đi nương thân nơi khác.

” Vân Chiêu thong thả thổi hơi trà, rõ ràng uống nãy giờ còn thổi, động tác thừa thãi để lộ sự học đòi của y:Lý Định Quốc quan sát nãy giờ, hài lòng vỗ bàn:” Hậu quả vụ án này thế nào?”“ Minh Nguyệt lâu chính là chỗ làm ăn do Tần vương phủ, bố chính sứ, chuyển vận sứ kết hợp với nhau, nơi này nếu xảy ra vấn đề, toàn bộ quan viên lớn nhỏ ở phủ Tây An sẽ nổi điên truy lùng chúng ta khắp nơi.

”“ Bao gồm cả Vân Chiêu à?”Vân Chiêu mỉm cười đầy thâm ý:” Y nhất định là người tích cực nhất đấy, bao năm qua y coi cả Quan Trung này như địa bàn của mình, ngông nghênh không coi ai ra gì, nay có người dám giết người cướp tiền trên địa bàn của y, khác nào vả vào mặt y chứ, nhất định y không chịu ngồi yên.

”Lý Định Quốc đứng dậy vỗ tay giao ước với Vân Chiêu:” Một lời đã định.

”Vân Chiêu nghiêm túc nói:” Nếu đã thế từ giờ tới canh hai, tất cả chúng ta đều không được rời khỏi nơi này.

”“ Kẻ nào tính kế với huynh đệ bọn ta sẽ hối hận vì tới thế giới này.

”“ Con người ta sảng khoái nhất đấy, sau lần hợp tác này, ngươi nhất định hoài niệm thời gian hợp tác với ta, ngươi yên tâm, sở dĩ kéo huynh đệ các ngươi vào là muốn cho quan phủ biết, kẻ cướp bạc của Minh Nguyệt lâu là hảo hán bên ngoài tới thôi.

”Lý Định Quốc nắm đao bọc trong hành lý:” Nói không dễ nghe, nhưng mà hữu dụng, vụ mua bán này tính huynh đệ bọn ta một phần.

”Thời gian chờ đợi luôn buồn chán nhất, đạt thành thỏa thuận rồi hai bên không nói gì thêm, đổ trường im phăng phắc, bên ngoài không có động tĩnh, bên trong ai nấy đều như đang nín thở.

Vân Chiêu cảm giác Lý Định Quốc tuy khép mắt dưỡng thần nhưng vẫn chừa khe nhỏ chú ý tới mình, phẩy quạt nói: “ Sao ta cứ thấy như ngươi muốn giết ta thế nhỉ?”Lý Định Quốc không phủ nhận: “ Ngươi có cảm giác đó là tốt nhất, để khi nào ngươi muốn hại huynh đệ ta sẽ có thêm một phần cố kỵ.

”“ Ta còn tưởng muốn thuyết phục được ngươi phải tốn một phen công phu, không ngờ ngươi đồng ý nhanh thế, nên người bất an phải là ta đây này, không phải ngươi có ý đồ gì riêng chứ?”“ Ta cũng đang nghĩ ngươi định dùng cách gì hại huynh đệ ta, lại còn cho rằng tránh được bọn ta báo thù.

”Vân Chiêu hứng thú hỏi:” Nếu ngươi đã nghi ngờ như thế, sao còn muốn tham dự vào chuyện này?”Lý Định Quốc ngồi dậy, hai mắt sáng quắc lên trong căn phòng tù mù, nhìn về phía giam đám người đổ trường, hít mấy hơi:” Người trong đó chết hết rồi à?”Vân Chiêu gật đầu:” Đúng vậy, tuy ta xuất thân lục lâm nhưng cực ghét bọn buôn bán nhi đồng, bà nương, mà cái đổ trường này lập nghiệp bằng cái nghề đó.

Khổ chủ tìm ta nhờ ta làm chủ, thêm vào xe bạc sẽ đi qua đây, cho nên thuận tay xử lý đám người cặn bã này.

”Lý Định Quốc giơ ngón cái mỉm cười:” Hay, đó mới là thủ đoạn của hảo hán lục lâm chân chính, làm người ta sảng khoái, ít nhất giờ ta tin ngươi đúng là người trong giới lục lâm.

”“ Ngươi thích đi cướp lắm hả?”“ Trước kia thì thích, sau này không thích nữa rồi, mới đầu thì cướp rất thống khoái, về sau càng cướp nhiều thì càng thấy sợ hãi?”“ Sợ bị bắt sao?”“ Không phải, đi cướp tới một lúc nào đó ngươi sẽ phát hiện ra, đối tượng bị cướp ngày càng ít, giống như hổ báo sài lang sau khi bắt được gia súc, đột nhiên phát hiện, gia súc trên thảo nguyên không còn nhiều nữa, mà sài lang hổ báo lại càng lúc càng nhiều, lúc đó ngươi bất giác sẽ thấy sợ hãi ! ”Vân Chiêu xoạch một cái gấp quạt lại, trầm tư một lúc rồi lấy quạt khẽ đập lên trán:” Xem ra Vân Chiêu nói đúng.

”Nghe nhắc tới người mình hết sức quan tâm, Lý Định Quốc hỏi ngay:” Y nói sao?”“ Vân Chiêu nói, tài phú trong thiên hạ là qua lao động sản xuất mà có, không phải cướp đoạt mà có, cướp bóc chỉ làm người trên thiên hạ này ngày càng nghèo đi, vì tiền tài bị cướp không được đầu tư trở lại cho bách tính sản xuất, cho nên cướp đi bao nhiêu thì tài phú thiên hạ này ít đi bấy nhiêu, khiến cho thiên hạ ngày càng nghèo, thế là người ta càng đi cướp, thành vòng tròn ác tính.

” Vân Chiêu lẩm bẩm, giống tự nói với mình:Lý Định Quốc lắng nghe rất chăm chú:” Ngươi nghe những lời này ở đâu?”“ Ài, nhà ta vốn là cường đạo, nhưng người trong nhà lại muốn ta lên thư viện Ngọc Sơn đọc sách, thế là bụng chứa đủ loại học vấn.

”“ Thư viện dạy những thứ này à?”Vân Chiêu nhún vai:” Thư viện khác không biết ra sao chứ thư viện Ngọc Sơn thì dạy mấy thứ này đấy, chính Vân Chiêu đứng lớp giảng bài.

”“ Ý ngươi nói là Vân Chiêu còn tới thư viện giảng bài nữa à?” Lý Định Quốc hỏi, không để ý giọng mình có hơi cấp thiết:.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio