Minh Thiên Hạ

chương 313: 313: dùng thuốc quá mạnh rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện đã làm rõ, giá trị của Phạm Tam không còn nữa.Trước tiên là Phạm Văn Trình dẫn quan quân cao gầy kia rời đi, sau đó Phạm Tiêu Sơn cũng đi, nha hoàn hầu hạ Phạm Tam thấy không có chủ nhân nào ở đây nên cũng đi nốt, rồi đại phu thấy Phạm Tam không có ý đem cái vòng ngọc tặng ông ta báo ơn cứu mạng, cũng bực bội xách rương thuốc đi luôn.Khi Phạm Tam cho rằng mình có thể ở lại gian phòng rộng rãi, không lo mưa, không sợ gió này, lại yên tĩnh sạch sẽ này ngủ thêm vài ngày thì một quản sử đi vào, chỉ huy cha mẹ thật thà của hắn, khiêng hắn khỏi gian phòng giành cho khách.Quay trở lại cái nhà cỏ lụp xụp, nằm trên giường đất, Phạm Tam lại thấy thoải mái hơn hẳn, nhìn lão hán, lão bà tử chỉ biết khóc thút thít, nói:” Khóc cái gì, không phải con về rồi sao?”Phạm Nhị dùng ống tay áo lau nước mắt, liên tục gật đầu:” Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”Phạm Tam lấy cái vòng ngọc dưới gối, đưa cho mẫu thân:” Mẹ, mau trả cho Tam phu nhân đi, thứ quý giá thế này nhà ta không nhận được.”Bà từ cúi đầu nói:” Bà tử quản sự cũng nói thế, nói là chủ nhân khách khí, song chúng ta làm nô tỳ phải biết tiến lui, không thể để chủ nhân tốn kém, sẽ bại gia mất.”Phạm Tam ho khù khụ, nha hắn là gia sinh tử, tức gia sản của chủ, thế nên cái gì của nhà hắn cũng là của nhà chủ, nhận thứ này vô ích, còn dặn:” Mẹ trả ngay đi, nhớ nói là nhà mình chưa ai đụng vào nhé, đều dùng vải bọc lấy.”Nhìn mẹ hai tay nâng niu cái vòng ngọc rối rít mà đi, Phạm Tam bỗng nhiêu nhớ tới thiếu niên cực đẹp cho mình mười lượng bạc, lẩm bẩm, ít nhất mạng mình trị giá lượng bạc........................!..............................“ Lô Tượng Thăng ở bãi Tiêu Diêu phủ Đại Đồng chém tướng quân Kiến Nô là Đa Lạp Nhĩ Giáp Lạp cùng với một nghìn chín mươi chín cái thủ cấp.”Hồng Thừa Trù vốn đang nằm trên giường rên hừ hừ, nghe được quân báo này trở mình đi chân đất đứng thẳng dậy, trông chẳng hề giống bệnh tật gì cả:” Không thể nào.”Vân Chiêu lần này tới thăm ông ta mang theo rất nhiều đồ bổ dưỡng theo đúng yêu cầu, thấy vậy bĩu môi khinh bỉ:” Quân báo nói rất rõ ràng, Lô soái đại thắng bãi Tiêu Diêu.”Hồng Thừa Trù lập tức chạy ra bàn, rút một tấm bản đồ cửu biên cắm trong ống, trải ra xem, dùng bàn tay đo khoảng cách từ thành Đại Đồng tới bãi Tiêu Diêu, rống vào mặt Vân Chiêu:” Sắc Lặc Xuyên à? Nơi đó cách thành Đại Đồng tới hơn dặm, Lô Tượng Thăng muốn giết toàn bộ hơn Kiến nô phải có từ binh mã trở lên mới làm được.”“ Nay nô tù đã tụ tập binh mã ở Khai Bình, có thể phá ải đánh thành bất kỳ lúc nào, Lô Tượng Thăng lấy đâu ra cái gan phái trọng binh rời thành ra ngoài đồng hoang cách dặm đại chiến với Kiến nô? Lại còn diệt sạch người ta.”“ Vân Chiêu, ngươi coi ta là tên ngốc à?”Không ngờ Vân Chiêu cũng phẫn nộ rống lên:” Ông đố kỵ người hiền năng, Lô soái đã đem hơn nghìn cái thủ cấp Kiến nô dựng kinh quan ở phủ Đại Đồng, đợi đám người đố kỵ hiền năng các ông tới xem, sau đó tự vả vào mặt mình đấy.”Hồng Thừa Trù ngơ ngẩn cả người, xem lại bản đồ, rồi lại nhìn Vân Chiêu, thở hắt ra:” Được rồi, Lô soái rất giỏi, Lô soái tuyệt với, Lô soái lợi hại, ngươi đừng la hét nữa.

Hồng Thừa Trù ta thừa nhận không bằng Lô soái, khi nào gặp lại Lô soái sẽ hành lễ ngũ thể đầu địa được chưa?”“ Vấn đề là ngươi nghĩ tới chưa, lúc này ngươi vu oan Lão Lô, ngươi có để hắn sống nữa không? Ngươi có biết bệ hạ khao khát chiến thắng tới điên rồi không? Lão Lô liền một lúc dâng hơn nghìn cái đầu cho bệ hạ, ngươi không sợ dùng thuốc quá mạnh, làm bệ hạ không biết đông tây nam bắc nữa, cho rằng thời cơ phản công Kiến nô đã ở ngay trước mắt rồi thì sao?”Vân Chiêu hơi chột dạ, nếu thế hậu quả khó lường chứ còn sao nữa, gãi đầu nói không tự tin lắm:” Đâu tới mức thế nhỉ?”Hồng Thừa Trù lườm Vân Chiêu:” Ngươi thì biết cái gì chứ, có biết Viên Sùng Hoán đại thắng Ninh Viễn giết có Kiến nô không? đấy!”“ Sao lại ít thế?” Vân Chiêu giật mình, thấy sử sách chém giết cứ h àng nghìn hàng vạn, giết vài trăm chẳng đáng ghi vào sử:“ Bây giờ đã hiểu chưa, đại chiến Tát Nhĩ Hử thương vong bao nhiêu? Chưa tới , nhớ kỹ, đó là thương vong, theo tỉ lệ cứ chết thì Kiến nô chiến tử trên chiến trường chỉ hơn .

Giờ ngươi nói cho ta biết, số thủ cấp này thực sự là Kiến nô, chứ không phải là nô lệ dùng làm tốt thí chứ?” Hồng Thừa Trù nghiêm mặt nói, nếu là nô lệ thì cơ bản là người Minh:“ Thủ lĩnh của chúng là Đa Lạp Nhĩ, nghe nói là huân quý Kiến nô, hẳn chỉ huy ba tá lĩnh bản tộc, tất cả là kỵ binh vì thế chắc chắn không phải là nô quân.

“ Điểm này Vân Chiêu khẳng định:“ Nói vậy là Vân thị ngươi đã binh cường mã tráng tới mức độ này rồi sao? “ Hồng Thừa Trù đá bay giày mềm lão phó đưa tới, vẫn cứ đi chân đất trên nền gạch lạnh, trông có vẻ đã cuống lên rồi:Vân Chiêu bấy giờ mới ý thức được đúng là dùng thuốc mạnh quá rồi, đây là sơ suất, một đám người quá trẻ, bản lĩnh, trí kế có thừa, nhưng kinh nghiệm đúng là còn nhiều khiếm khuyết lắm, hắng giọng: “ Làm gì có, lấy đâu ra mà binh cường mã tráng chứ, chỉ là gặp đúng dịp thôi, phải như Tần Hoàng chinh phục thiên hạ, Đường thái tông vạn quốc triều bái tôn xưng Thiên Khả Hãn, Minh thái tổ vạn dặm giết địch mới đáng nói là binh cường mã tráng chứ.”Hồng Thừa Trù ngồi ngây ra trên ghế: “ Chém hơn nghìn Kiến nô là chuyện đủ ghi vào sử sách rồi đấy.”Dù sao việc đã rồi, Vân Chiêu thoải mái nhận luôn: “ Văn bút của ông không tệ, đợi một ngày ra ngồi lên vương tọa của Thịnh Kinh, ông tới cận kiến ta, có thể giúp ta viết lên những dòng đậm nét trên sử sách đấy.

Làm chuyện lớn phải có người ca ngợi mới thú, chứ tự khen mình lợi hại tới mấy thì cũng vô vị.

”“ Được nếu có một ngày như thế, xin cho Hồng mỗ cầm sử sách quỳ ở bên ghi lại những lời đại nghĩa của đại nhân.” Hồng Thừa Trù nói đùa:“ Vậy thì quyết định như thế nhé.” Vẫn Chiêu vỗ tay vui vẻ nói:“ Ngươi thực sự cho rằng có một ngày như thế sao?” Hồng Thừa Trù thấy chuyện này quá xa xôi, kẹp cánh tay Vân Chiêu kéo y ngồi xuống ghế: “ Nói cho rõ ràng đi, không được tới đây khoe khoang rồi đi mất, nếu không ta hạ lệnh phó dịch đóng cửa.”“ Chuyện này là lỗi của ta, ta cho rằng chỉ cần hỏa pháo đủ mạnh, quân tốt không cần phải mặc giáp trụ nặng nề, chiến đấu sẽ linh hoạt hơn, ta muốn dùng vũ khí tầm xa áp chế kẻ địch, quân tốt không cần phải rời trận địa giáp lá cà với địch.

“ Vân Chiêu thở dài:” Ta coi thường cung tiễn của người ta, đánh giá quá cao hỏa lực của mình, khiến nhiều quân tốt chiến tử không đáng, người chiến tử, gần người không thể ở lại quân ngũ nữa, trăm người thương tích nhỏ, chẳng bao lâu sau ta sẽ bị người ta chất vấn, không dễ sống.”Hồng Thừa Trù vỗ vai Vân Chiêu an ủi:” Thế là tốt lắm rồi, mặc dù mỗ không biết ngươi làm thế nào, nhưng kết quả thực sự là rất tốt.”“ Huyện Lam Điền xưa nay không có làm tốt, chỉ có phải làm tốt hơn nữa.”“ Lợn rừng, tham vọng của ngươi rất lớn, ta biết rồi một ngày ngươi sẽ xuất quân rời Quan Trung, chuyện đó không ai cản được nữa, khi đó chúng ta ai vì chủ nấy, ta không cần ngươi vì giao tình chúng ta mà nương tay, chỉ mong ngươi đừng như đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, nếu chuyện ngươi làm ở Lam Điền mà đem ra nơi khác, ta chết cũng cam lòng.”“ Yên tâm, chuyện thương thiên hại lý ta sẽ không làm.” Vân Chiêu tất nhiên muốn đồ mưu thiên hạ, nhưng y cố gắng dùng cách giảm đổ máu, bởi vì thiên hạ này đã thê thảm lắm rồi, không cần làm nó tan nát thêm nữa, nếu không việc làm của y thuần túy vì dã tâm, không phải vì lý tưởng:Bởi thế nếu có ngày thiên thời, nhân hòa nắm trong tay, y sẽ không ngại phóng tay mà làm, nếu thiên thời không ở phía y, nhân hòa cũng không có, vậy thì y thà tiếp tục đợi.Hoặc có lẽ con cháu y không cam tâm mà hành động, khi đó y đã chôn dưới đất vàng khỏi nhìn thấy nữa.Hồng Thừa Trù và Vân Chiêu ngồi trong thư phòng thảo luận sức ảnh hưởng của sự kiện này rất lâu, khi Hồng Thừa Trù tiễn Vân Chiêu đi thì mặt trời đã sắp xuống nùi, ông ta đứng dưới mái hiên nhìn mặt trời đỏ ối, không rõ trước đó Vân Chiêu thì thầm điều gì vào tai làm lẩm bẩm:” Không thể nào.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio