Cảnh vật xác xơ, trời đất vắng lặng hẳn, đại biểu cho vạn vật đã tiến vào kỳ ngủ đông rồi.Mùa đông năm Sùng Trinh thứ vô cùng kỳ quái.Gần như tất cả nghĩa quân, cường đạo đều bắt đầu khai hoang truân điền, quan phủ Đại Minh thì vui mừng vì đây là mùa đông đầu tiên gần như không có lưu khấu xuất hiện trong suốt hai mươi năm qua.Huyện Lam Điền cứ tới lúc mùa đông rảnh rỗi thì đi làm đường, đào kênh, khai hoang gần như đã thành một thói quen rồi, do dư dả cả gia súc lẫn công cụ cùng quy hoạch chỉnh tề của quan phủ, tốc độ khai hoang xây dựng thủy lợi ở đây nhanh chưa từng có.Tôn Khả Vọng nghĩa tử của Trương Bỉnh Trung cũng dùng roi thúc trâu ngựa cùng gia quyến nghĩa quân đi theo quân, dùng tốc độ chưa từng có khôi phục lại ruộng đất đã bị bỏ hoang xung quanh Tương Dương.Sau đại chiến Hàn Thành, Lý Hồng Cơ chỉ còn lại hơn kỵ binh, chạy thoát khỏi chiến trường vào Sơn Tây.Không ngờ rằng mới vào Sơn Tây, vốn nghĩ rằng có thể mượn lực lượng của Thần Nhất Khôi để Đông Sơn tái khởi, không gờ Thần Nhất Khôi bệnh chết, bộ hạ sớm tản mác quy thuận thế lực khắp nơi.Trong lúc không chốn nương thân, Lý Hồng Cơ bị tập kích hai lần, mặc dù giết không ít tặc khấu ý đồ bất chính, nhưng không cách nào ở lại Sơn Tây được nữa, bất đắc dĩ lại lần nữa tiến vào Hà Nam.Đi tới Mạnh Tân, nhìn Hoàng Hà chảy buồn cuộn, Lý Hồng Cơ muốn quay về Thiểm Tây, cuối cùng buông tiếng thở dài, dẫn hơn tàn dư khó khăn lắm mới tụ tập lại được chạy lên Cốc Thành Sơn.Mạnh Tân trảnh qua chiến hỏa cướp bóc đã không còn cảnh thịnh vượng ở bến Mạnh Tân năm xưa.Sau khi thả quân tận tình cướp bóc huyện nha Mạnh Tân bần cùng, Lý Hồng Cơ sức cùng lực kiệt nghỉ ngơi ở Cốc Thành Sơn.Lương thực không bao nhiêu, quận huyện xung quanh gần như không còn bóng người, hết cách, Lý Hồng Cơ cùng bộ hạ truân điền ở Cốc Thành Sơn.Một ngọn lửa lớn thiêu sạch sẽ cỏ hoang trên sườn núi nam, Lý Hồng Cơ là người đầu tiên vác cuốc đi xuống mảnh đất hoang phủ tro tàn, vùi đầu khai hoang.Nếu như tới mùa xuân mà vẫn không thể khiến mảnh đất này cày cấy được trở lại, đám người bọn họ đành phải lưu lãng khắp nơi cướp bóc sống qua ngày.Mà lúc này đi lang thang với cả tặc khấu vương trước kia như hắn cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, vì chỉ cần là người có chút lực lượng, ai không muốn bắt hắn nộp lên triều đình lĩnh thưởng.Một tảng đá lớn bị cỏ hoang che lấp xuất hiện trước mắt Lý Hồng Cơ, dẫn lên đất đai vẫn còn nóng, Lý Hồng Cơ tới bên tảng đá lớn, vốn định ngồi nghỉ một chút, nhất thời nổi hứng không ngờ kiếm lấy cái đục, dùng suốt cả một ngày khắc chữ "nhẫn" lớn lên tác đá.Lý Hồng Cơ vuốt ve chữ nhẫn mới khắc thành, bất giác nghĩ tới điển cổ "Hòn đá màu vàng dưới chân núi Cốc Thành ở phía bắc sông Tế là ta đó." Không nhịn được lẩm bẩm: “ Trương Lương có Hoàng Thạch Công truyền thụ thần thư rồi dựng lên cơ nghiệp, còn Hoàng Thạch Công của ta ở đâu?”Đứa cháu Lý Quá tuổi tác không chênh lệch Lý Hồng Cơ là bao thấy thúc phụ đứng mãi bên tảng đá lớn, cẩn thận tới gần: “ Sấm vương, đừng nghĩ quá nhiều, chuyện đã tới mức này rồi nghĩ cũng không ích gì, nên về nghỉ ngơi một chút.”Gương mặt cương nghị của Lý Hồng Cơ lộ vẻ mệt mỏi chưa từng có:” Thời vận của ta không tốt, dăm ba phen khởi sự chẳng làm nên trò trống gì, làm liên lụy tới ngươi.”Lý Quá cười thoải mái không có vẻ gì vì lên voi xuống chó mà sa sút tinh thần, cổ vũ: “ Bộ dạng lúc này so với khi thúc chất chúng ta khi ở bên trại thì sao?”“ Cũng phải, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi, chỉ là lần này quyết không thể dẫm vào vết xe đổ nữa.”“ Thúc phụ, những huynh đệ theo chúng ta từ ngày đầu vẫn còn, chỉ cần nghỉ ngơi một gian, để các huynh đệ đi khắp nơi chiêu binh mãi mã, chưa tới hai năm, chúng ta lại có mười vạn hùng binh.”Lý Hồng Cơ cúi xuống bốc một nắm đất, đất có đổ ẩm nhất định, nhờ mấy năm qua mưa gió tương đối thuận hòa:” Thiên hạ đã dần ổn định lại rồi, điều này cực kỳ bất lợi với chúng ta.”Lý Quá bới trong đóng tro một tảng đá, lấy sức ném đi thật xa: “ Lý Cẩm nói thiên hạ này sẽ không yên bình được lâu, Trương Bỉnh Trung bị kẹt ở Tương Dương cũng không phải kế lâu dài, Vân thị Lam Điền liên tục mở rộng sao chịu an phận thủ thường, thúc phụ chỉ cần đợi hai người này quấy động thiên hạ là lại có cơ hội, sau đó đánh tiếng với hai thế lực đó liên kết chống lại triều đình.”Lý Hồng Cơ đăm chiêu: “ Vân thị phú quý không chịu xếp ngang với đám chân bùn chúng ta, năm xưa ta phái người liên hệ với Vân thị, hi vọng chúng khởi sự ở Thiểm Nam, cùng nghĩa quân Thiểm Bắc chúng ta nam bắc giáp kích, nói không chừng sớm lấy được thành Tây An, sau đó lấy Quan Trung làm cơ nghiệp, tiến quân Hà Nam, Sơn Tây, ắt sẽ như lửa cháy đồng hoang lan khắp thiên hạ.”“ Không chỉ có ta, Trương Bỉnh Trung, La Nhữ Tài đều phái sứ giả tới tiếp xúc với Vân thị, trước sau phái đi sáu người, trở về chỉ có ba người.
Bất kể là uy hiếp hay nói ngon nói ngọt, Vân thị đều chẳng động lòng, ta cho rằng y coi thường bọn ta từ tận xương tủy.”Trước kia Vân thị chưa tạo thành thanh thế như bây giờ đã chẳng coi đám nghĩa quân bọn chúng vào đâu, khi đó Vân thị liên tục xuất kích ra ngoài phá mấy đạo nghĩa quân, do bọn họ còn đang bận đối phó với quan phủ, hai bên còn bí mật giao ước không xâm phạm lẫn nhau, nay Vân thị đã thành bá vương long ở Thiểm Tây, chỉ cho y đánh người ta không cho người ta đánh mình, ra cấm lệnh không cho nghĩa quân đặt chân vào Thiểm Tây, nếu không giết không tha.Còn Trương Bỉnh Trung, kẻ này tham lam hiếu sát háo sắc, căn bản không cùng chí hướng với Lý Hồng Cơ.Nếu không Lý Hồng Cơ dẫn người về Thiểm Tây rồi, lưu lạc đất khách quê người làm gì.Lý Quá nhìn chữ "nhẫn" khó coi khắc trên tảng đá, lẩm bẩm:” Vẫn phải nhẫn nhịn ...!““Ngươi vừa rồi nói đúng đấy, dù thế nào hiện giờ cũng tốt hơn khi chúng ta ở biên trại cả trăm lần rồi.
Chúng ta vốn chẳng có gì, lần nữa trắng tay cũng không có gì to tát, huống hồ các huynh đệ vẫn đi theo chúng ta, chỉ cần loạn thế còn chưa kết thúc, chúng ta sớm muộn sẽ có cơ hội trở mình.
“ Lý Hồng Cơ bóp bả vai hắn, tựa hồ sau khi khắc xong chữ "nhẫn" thì mọi buồn bực trong lòng đều trút hết ra rồi: “ Chúng ta sẽ còn chiêu binh mãi mã.”“ Tất nhiên ạ, tất nhiên là như thế.” Lý Quá khôi phục được ít tinh thần.........................!..............................Dưới ánh đèn tù mù, Vân Chiêu và Lý Định Quốc mỗi người ngồi một bên bàn, nửa khuôn mặt được chiếu sáng, nửa chìm trong bóng tối, bản đồ trên bàn bị hai người họ dùng bút chì gạch vẽ chằng chịt.“ Ngươi bằng vào cái gì mà cho rằng người Mông Cổ sẽ giúp ngươi công kích người Kiến Châu?” Lý Định Quốc mắt muốn tóe lửa, hắn sắp giành chiến thắng tới nơi thì Vân Chiêu phái kỵ binh Mông Cổ phá đường vận lương còn bao vây từ phía sau, hắn thấy rất vô lý, tên này chơi xấu:Vân Chiêu đáp nhỏ:” Ta có nội ứng Mông Cổ.”“ Không thể nào, người Mông Cổ với chúng ta là kẻ thù trời sinh, không thể nào hòa giải được.”“ Ta không hòa giải với người Mông Cổ, ta chỉ cổ vũ bọn họ tự lập, cổ động những người Mông Cổ cùng khổ đứng lên chiến đấu, bọn họ cũng không phải đi theo ta, mà bọn họ đi theo thức ăn, trong khi ta có thể cung cấp thức ăn cho họ.”Con người khi đói rồi thì chẳng có gì không thể bán, giống người Hán, vì miếng ăn bán con bán cái đầy ra đó, Lý Định Quốc không tin ở chỗ khác nhân tính lại tốt hơn: “ Ta nghe nói ở thảo nguyên tuy điều kiện khắc khổ, nhưng chỉ cần chăm chỉ nuôi sống bản thân không khó.”.