Vân Chiêu nhìn Từ Ngũ Tưởng ngồi trong góc giả vờ không tồn tại, Từ Quốc Tưởng vội đứng dậy nhảy ra ngoài từ cửa sổ phía sau, đóng cửa sổ lại.Trong phòng không còn ai nữa, Trương Quốc Phượng tức thì nhũn người ngồi xuống ghế, hai tay chà mạnh mặt, bộ dạng thống khổ.Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình, năm năm đồng cam cộng khó, năm năm sống chết có nhau, nếu Lý Định Quốc là quân khốn kiếp đã đành, nhưng người này lại trọng tình trọng nghĩa, đó là điều đáng ghét nhất.Cũng may không xảy ra chuyện cực đoan, hiện giờ kết quả hiện giờ không tệ.Vân Chiêu lấy từ trong ngăn kéo ra một tập văn thư khác, ném từng tờ vào bồn lửa ngay trước mặt Trương Quốc Phượng, tờ giấy mỏng bị ngọn lửa liếm quá, dần biến vàng, cong queo, đen xì rồi bùng cháy.Khi toàn bộ giấy đã cháy hết, Vân Chiêu dùng đũa nguấy nát cả tro: “ Ta sẽ không bao giờ nhắc tới năm năm qua của ngươi.”Trương Quốc Phượng đấm đầu mình: “ Nhưng thuộc hạ nhớ kỹ.”“ Có thích huyện Lam Điền bây giờ không?”“ Rất thích, vượt ngoài tưởng tượng của thuộc hạ.”Vân Chiêu gật gù:” Trong đó có công sức của ngươi, khả năng là một ao nước, khả năng là một đoạn kênh, một bông lúa mạch, hoặc chỉ là một nụ cười của đứa bé khi nướng khoai, đó là báo đáp cho công sức của ngươi.
Ta biết ngươi thống khổ, nhưng nhìn quanh nhiều vào, thống khổ đó của ngươi không đáng kể.”Trương Quốc Phượng từ từ điều chỉnh tâm tình của mình, người hy sinh bản thân vì huyện Lam Điền không phải chỉ mình hắn, còn rất nhiêu huynh đệ nữa, bao gồm cả Vân Chiêu, ai hi sinh cái gì chỉ có người đó biết, chẳng thể nói ai thống khổ hơn, ánh mắt dần trở lên vững vàng:” Cuộc sống tốt đẹp trong mộng tưởng của thuộc hạ không cho ai phá hỏng hết.”Vân Chiêu kiên định nói:” Đúng vậy, bất kỳ ai cũng không được phép, chúng ta còn phải giúp nhiều người có được cuộc sống tốt đẹp hơn nữa.”Trương Quốc Phượng ngồi thẳng dậy, nghiêm n ghị chính thức nói:” Tất nhiên rồi, huyện tôn cứ ra lệnh.”“ Ngươi làm phó tướng Lý Định Quốc, giám sát hắn, đốc thúc hắn, giúp đỡ hắn thành danh tướng chấn động cổ kinh, ngươi cũng sẽ lưu danh sử sách.” Vân Chiêu giao mệnh lệnh cho hắn:“ Thuộc hạ không cần lưu danh sử sách, cho thuộc hạ một lão bà, để thuộc hạ về làm ruộng là được, tổ tông thuộc hạ là nông phu, gia gia thuộc hạ là nông phu, phụ thân thuộc hạ cũng là nông phu, nếu như quên mất cách trồng trọt thì thật là bất hiếu ...!Nhớ nhé, thuộc muốn một lão bà biết trồng trọt, biết nuôi gà, nuôi lợn, không cần xinh đẹp như yêu tinh làm gì.” Trương Quốc Phượng nói xong là đứng dậy rời phòng, rất dứt khoát, hắn muốn nhanh chóng quay lại vai trò quen thuộc của mình.“ Từ Ngũ Tường.” Vân Chiêu vừa hô một tiếng, rất nhanh cái mặt rỗ của Từ Ngũ Tường xuất hiện ở cửa sổ.Từ Ngũ Tưởng vội thanh minh:” Ti chức giúp ngài trông chừng, không nghe trộm.”“ Kiếm cho Trương Quốc Phượng một lão bà.”“ Huyện tôn, chuyện này khó, lão bà của ti chức còn chưa thấy đâu đây này.” Từ Ngũ Tường gãi đầu gãi tai, nhiệm vụ này khó quá rồi:“ Vậy thì thôi đi.”Vân Chiêu phất tay một cái, Từ Ngũ Tường lại biến mất, trong phòng chỉ còn một mình với đống văn thư xử lý mãi không hết, y buông một tiếng thở dài, đứng dậy tìm kiếm trên giá sách, thấy một bình rượu mở ra ngửi, mùi vị không tệ, rót vào cuốc trà, ngửa cổ uống sạch.Rượu cay xé như lửa chảy từ cổ họng xuống dạ dày.Thở mạnh một hơi, Vân Chiêu đập chén xuống bàn:” Thống khoái.”…..
……“ Quốc Phượng! Ta sắp ăn cơm đây.”“ Ngươi ăn đi.”“ Ngươi không ghi chép à? Hôm nay ta ăn đậu hũ cải trắng, không có thịt.”“ Kệ ngươi.”“ Ngươi làm mật thám kiểu gì thế nhỉ? Học Cẩm Y Vệ kia kìa, ta nghe nói khi Cẩm Y Vệ giám sát quan viên, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng ghi chép.
Quốc Phượng, ta sắp đi vệ sinh rồi, ngươi thực sự không định ghi chép lại à?”“ Cút!”“ Được rồi, tại ngươi không ghi chép đấy nhé, đừng nói là ta không phối hợp ...!Ha ha ha ...!Tên ngốc Vân Chiêu đó phái ngươi tới giám sát ta … Ha ha ha … Chuyện này chắc ta cười cả đời mất.”“ Lúc này ngươi nên đi lựa chọn bộ thuộc cho ngươi rồi, lại còn về đào đất làm gì?” Trương Quốc Phượng rất bực tức, tên khốn này lúc làm ruộng thì chỉ nghĩ tới cầm quân đánh trận, giờ được toại nguyện rồi thì hắn lại về nhà cầm cuốc lên khai hoang rất nhiệt tình:“ Vội làm gì, người ta muốn khắc trong đầu ta lâu rồi, trang bị ta cần cũng đã cân nhắc kỹ, đợi thêm ba ngày nữa đi, giờ ta muốn xem phản ứng phía tân quân thế nào, lần này ta chỉ lấy người ta vừa ý, chỉ nhận người mà ta cần thôi.” Lý Định Quốc dừng tay tới bên bờ ruộng lấy ống trúc tu ngụm nước, nói với Trương Quốc Phượng ở ruộng bên, hắn có mục tiêu, tinh thần lại bừng bừng như xưa :“ Mà sao ngươi chỉ yêu cầu người chứ không phải nhiều hơn, ngươi cũng thấy tân quân rồi đấy, không một ai là nhận vào cho đủ số, từng người đều là hảo hán, lấy thêm một chút, lực lượng của chúng ta càng mạnh mà.
“ Trương Quốc Phượng rất tò mò chuyện này:“ Tân quân Vân thị lợi hại nhất là hỏa lực của họ, một lần xạ kích đồng loạt có thể gây sát thương lượng lớn kẻ địch, nhưng điểm yếu nhất của họ cũng chính là hỏa lực, vì nó chịu ảnh hưởng của thời tiết quá lớn, cho dù bọn họ đã cố gắng loại bỏ dây cháy, dùng giấy dầu gói thuốc súng, lắp thêm lưỡi lê ở nòng súng, nhưng điểm yếu thì vẫn cứ là điểm yếu.
Tân quân dùng để thủ thành thì sẽ vững như tường đồng vách sắt, nhưng đại quân thế này mà vào hoang nguyên thì bất lợi lắm.”“ Chúng ta đều đã tham gia quân huấn, ngươi cũng thấy rồi đấy, một quân tốt cần mang một cây điểu súng, một túi đạn chì, một hộp thuốc nổ, một thanh đao, một lưỡi lê, năm quả thủ lôi, ba ngày quân lương, hai đôi giày, hai bộ quần áo, một cái chăn, bây giờ lại còn thêm mũ sắt và giáp nửa người.”“ Cường tráng như chúng ta mang theo những thứ này mỗi ngày chỉ có thể hành quân dặm, ngươi nghĩ xem toàn quân có được bao nhiêu người chịu được khổ cực như chúng ta?” Lý Định Quốc lắc đầu liên hồi, cả điểm mạnh lẫn điểm yếu của tân quân thật quá rõ ràng, tính cơ động kém, mức độ phụ thuộc ở quân nhu quá cao.
Chiến thắng ở Bãi Tiêu Diêu đa phần là nhờ yếu tố bất ngờ khi quân địch chưa biết gì về tân quân, tác chiến theo phương thức cũ nên mới thua thiệt lớn, nhưng chuyện này chắc chắn không có lần thứ hai:Tất nhiên là phía tân quân cũng phát hiện ra vấn đề về trang bị, cho nên không tiếc chi phí để trang bị chiến mã cho binh tốt, hi vọng bù đắp lại vấn đề tiêu hao thể lực.Nhưng từ đây lại phát sinh vấn đề khác, nếu là bộ binh phải bất động như núi, nếu là kỵ binh phải tới lui như gió.Trang bị thêm chiến mã cho bộ binh chỉ tăng thêm áp lực hậu cần cho bọn họ, nếu tính đây là kỵ binh thì cũng hỏng vì tải trọng quá lớn.Bởi thế bộ binh khi lúc chiến đấu thì không thể làm được mỗi người là chiến sĩ, kỵ binh lại chẳng thể làm được đột trận phá vây, thành loại quân không ra thể loại gì.Quân đội không phải như thế, không phải dùng cả một đống tiền trang bị cho những thứ tốt nhất thế là có sức chiến đấu siêu cường, không phải thế, trong mắt Lý Định Quốc, quân tốt giỏi, dù tay không cũng làm được nên kỳ tích.Còn nữa, tân quân là một đám quân thiếu gia.Địch tới trước tiên là nã một tràng hỏa pháo, sau đó là liên tục xả đạn, đó không phải đánh nhau mà là đốt tiền, riêng lúc tập huấn hắn đã thấy xót xa.Nhưng đột nhiên không có những thứ đó thì phải làm sao? Những thứ đó chế tác không đơn giản, chẳng phải tùy tiện phái thợ rèn đi theo quân là có thể sửa sang lại được như đao mẻ mâu gẫy, yêu cầu về quân nhu quá cao,Trương Quốc Trượng nghe hắn kể ra vô số điểm yếu của tân quân như thế thì sốt ruột lắm:” Vậy ngươi định làm thế nào?”.