Chỉ một canh giờ trước thôi huyện thành Thanh Thủy còn phong cảnh như họa, giờ đây không khác gì địa ngục nhân gian, thi thoảng vang lên tiếng nổ mạnh, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng la hét thảm thiết cùng tiếng khóc cố kìm nén phát ra từ ngôi nhà đóng cửa im ỉm.
Vân Chiêu mặt bình thản nhìn vào đống lửa không còn bóng người vùng vẫy nữa: “ Có phải là thấy ta tàn bạo lắm không? Ta vốn xuất thân từ cái nhà đạo phỉ, cũng không biết làm sao các ngươi lại cho rằng ta là người lương thiện cơ chứ?”“ Huyện tôn đối xử với bách tính vô cùng khoan dung, đối xử với lưu dân cũng cực tốt, cho dù ti chức nhiều lần ngỗ nghịch ngài, bách tính xung đột ngài, lưu dân hiểu lầm phỉ báng ngài, huyện tôn cũng chỉ cười cho qua, vì sao lần này lại ra tay như vậy? “ Từ Ngũ Tưởng thống khổ vô cùng chắp tay hỏi, chuyện này hắn thấy phải làm cho ra nhẽ, nếu không cả đời sẽ bứt rứt không chịu nổi:Vâm Chiêu mặt không có chút biểu cảm nào: “ Ngươi đừng có nghĩ nơi này bình yên hài hòa phải không, ta thì ngay từ đầu đã thấy một nơi đầy rẫy tội ác rồi, đợi Vân Dương công phá Ba Gia Lĩnh, bắt Thiết Mộc Hãn Ba về, ngươi đi thẩm vấn hắn, xem tình huống trên Ba Gia Lĩnh là ngươi sẽ hiểu.
”Từ Ngũ Tưởng hết sức trịnh trọng nói: “ Ti chức không phải vì một hòa thượng vài bách tính ngu dốt không biết tốt xấu mà kích động như thế.
Ngài là huyện lệnh, là vương, sau này chắc chắn sẽ là hoàng đế, ti chức chỉ xin ngài giữ lấy lòng nhân từ của mình, thu bớp sự hung bạo, ti chức thà nhìn ngài tha cho mười kẻ ác ôn còn hơn là giết lầm một người tốt, vì đầu rụng rồi là không mọc lại được nữa.
Ngài là vị quân chủ tốt nhất mà ti chức từng nghe thấy, từng nhìn thấy, chỉ mong tên tuổi của ngài lưu tiếng thơm muôn thủa, không có chút tỳ vết nào.
”Vân Chiêu cau mày:” Đó là lý tưởng của ngươi à?”Từ Ngũ Tưởng vái một cái thật sâu:” Đó là mộng tưởng của ti chức.
”“ Thế thì đừng nằm mơ nữa, ta không làm được như ngươi mong muốn đâu.
” Vân Chiêu phũ phàng dội nước lạnh vào lời khẩn cẩu tha thiết của Từ Ngũ Tưởng, chắp tay sau lưng đứng nhìn chùa Vô Sinh Lao Mẫu cháy, y xem rất lâu, tới khi thấy lửa không có khả năng tắt được mới dẫn bộ hạ tới huyện nha Thanh Thủy.
Đúng như Vân Chiêu dự liệu, huyện nha Thanh Thủy nay đã thành một tòa bảo lũy, trước cổng chất đống các loại bao tải, bàn ghế, ngay cả tấm biển "Gương sáng treo cao" ở công đường cũng bị đem ra làm lá chắn, trên đó bị ghim bảy tám mũi tên.
Do trời lạnh, thi thể ngã xuống trước cổng huyện nha chưa bốc mùi lạ, chỉ là nét mặt vô cùng cổ quái.
Đại lý trưởng huyện Thanh Thủy quỳ một gối trước mặt Vân Chiêu, đầu cúi thấp không nói ra được câu nào.
“ Phí Quốc Cường, biểu hiện của ngươi ở địa phương không tương xứng với thành tích ở thư viện Ngọc Sơn.
” Vân Chiêu nghiêm khắc nói:“ Khi thuộc hạ tới nơi này, bách tính thiện lương thuần phác, đôi khi còn trợ giúp bọn thuộc hạ, đại hộ của huyện Thanh Thủy tuy tổ tịch là người Mông Cổ, nhưng đối đãi với bách tính rất lương thiện, không ngờ.
.
” Phí Quốc Cường ủ rũ cúi đầu, hắn quá mất cảnh giác vì mọi chuyện diễn ra thuận lợi, khi tới yêu cầu đại hộ giảm tô thuế, hắn đồng ý ngay, nghe nói thuộc hạ chuẩn bị triệu tập bách tính toàn huyện lúc nông nhà cùng tu sửa thủy lợi, mở rộng đường xá, chuẩn bị tới mùa xuân hiệu triệu mọi người trồng cây lương thực mới, còn đề xuất giúp đỡ.
Còn chưa khởi công đại hộ lấy ra gánh lương, lượng bạc hỗ trợ, khiến mọi việc hoàn thành thời gian ngắn kỳ lục.
Vân Chiêu hừ một tiếng:” Chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không nhận ra sự khác thường nơi này à, không thấy chùa miếu khắp nơi à?”Phí Quốc Cường cúi mặt thấp hơn:” Thuộc hạ cũng thấy phong trào thờ cúng ở nơi này quá nặng nề, đợi lúc công trình cải thiện kinh tế dân sinh đều xong xuôi, bản thân cũng gây dựng được chút uy tín, đang chuẩn bị tổ chức người dạy bảo hương dân thay đổi thì ông từ ở chùa Vô Sinh Lão Mẫu tới tìm.
Ông ta nói với thuộc hạ rằng thuộc hạ là người thành tin, lương thiện, có thể thành hộ pháp của chùa, thuộc hạ liền từ chối.
”“ Từ đó trở đi mọi chuyện thay đổi rất nhanh phải không?” Mắt Vân Chiêu thoáng qua chút căm ghét, y thực sự muốn cho một mồi lửa thiếu hết cái thành này cho gọn gàng:Giọng Phí Quốc Cường chưa hết ấm ức đau khổ:” Bách tính nơi này nhìn thấy thuộc hạ liền mắng cẩu quan, đồng liêu cũng xa lánh, thuộc hạ nghĩ rằng nếu mượn sức ảnh hưởng của đại hộ Mông Cổ có thể hóa giải được, ai ngờ hắn nói nếu không thành hộ pháp của Vô Sinh Lão Mẫu sẽ nguy tới tính mạng.
”“ Lúc ấy thuộc hạ biết cả cái huyện thành này từ huyện lệnh Ngô Bản tới phú hộ Mộc Thiết Hãn Ba và bách tính bình dân đều theo tà giáo, hơn nữa bị đầu độc lâu ngày, bằng sức của mình không thay đổi được, ngay lập tức triệu tập lý trưởng các nơi về huyện nha để hỏi tình hình, đồng thời chuẩn bị rút lui toàn bộ khỏi huyện Thanh Thủy.
”“ Không ngờ huyện lệnh Ngô Bản chạy tới bảo rằng, không có chuyện gì to tát, bọn thuộc hạ cứ ở lại huyện nha vài ngày, hắn sẽ xử lý chuyện này, nói hắn là quan viên bản địa, giao thiệp với hương dân sẽ dễ dàng hơn.
”“ Thuộc hạ lúc đó bàn bạc với mọi người, ai cũng thấy đã ở nơi này gần ba năm, bỏ ra vô số tâm huyết, tốn không biết bao nhiêu tài lực trong huyện, không đành lòng bỏ dở như vậy, cho nên hơi do dự, kết quả hôm sau huyện nha bị hương dân bao vây, không cho bọn thuộc hạ đi.
”“ Bọn thuộc hạ phát ra cảnh báo, nhưng bọn họ lại điên cuồng tấn công, không còn cách nào khác phải dốc sức phản kích, chết mất ba sai dịch, Kiến Minh huynh trúng một mũi tên, tới nay sinh tử chưa rõ.
”“ Huyện tôn, tất cả là lỗi của một mình thuộc hạ, xin huyện tôn xử phạt.
”Vân Chiêu vừa nghe Phí Quốc Cường báo cáo, vừa nhìn khói đen bốc lên ở ngọn núi ngoài huyện, qua tiếng súng tiếng nổ có thể đoán được chiến sự vô cùng kịch liệt, phất tay phái bách kỵ trưởng bên cạnh đi tăng viện.
Bên cạnh y lúc này chỉ còn lại kỵ binh hộ vệ, nhưng không có gì đáng ngại, nếu có chuyện, những kỵ binh tinh nhuệ này dư sức mở đường máu rời thành qua chỗ khuyết trên tường thành.
Y rất muốn xem khi bản thân ở trọng trạng thái phòng thủ rất yếu rồi, có kẻ nào chưa cam tâm tới báo thù không?Trong cái thế giới bao la thiên biến vạn hóa này, có người sống trong hiện thực, cả ngày bôn ba vì miếng ăn, có những người sống trong mộng cảnh, không để ý tới nhục thể chịu khổ, dù thế giới hiện thực tàn khốc tới mấy, bọn họ vẫn hạnh phúc trong mộng cảnh của mình.
Nếu như chỉ có số ít sống như vậy thì có thể không thành vấn đề, nếu cả huyện biến thành như vậy thì phải mạnh tay.
Nếu không nó sẽ lan ra như ôn dịch, thế giới này coi như hỏng rồi, vì ai nấy đều sống trong mộng cảnh, cho rằng kiếp này chịu khổ, kếp sau sẽ có được hạnh phúc.
Vấn đề trên đời là không có thiên đường, không có địa ngục, cũng chẳng có kiếp sau, đời này chịu khổ chưa hết, hại cả đời con cháu chịu khổ, cứ vậy cứ vậy lan đi mãi cho đến khi chẳng còn gì nữa.
“ Phí Quốc Cường, ngươi về thư viện nghiên cứu học vấn, dạy học đi, ngươi không phải nhân tài thích hợp quản lý địa phương.
”Phí Quốc Cương nghe Vân Chiêu nói thế thì gục xuống đất khóc rống lên, hắn biết do mình giám sát không nghiêm, mất cảnh giác, thiếu quyết đoán, làm tốn thời gian, tốn tiền bạc chưa nói còn khiến người đi cùng mất mạng, khiến vô số bách tính mất mạng theo, hắn không biết mình cứ thế này con mặt mũi nào mà về thư viện:” Huyện tôn, thuộc hạ không về, xin huyện tôn cho thuộc hạ an gia ở huyện Lam Điền, ngày nào không trừ được cái tín ngưỡng dị đoan này, ngày đó thuộc hạ không về thư viện.
”Vân Chiêu lành lạnh nói: “ Cơ thể trúng độc rồi còn có thể cứu chữa, cái đầu trúng độc, không hi vọng cứu được, cách tốt nhất là đồ thành, ta không muốn thứ dị đoan này lan ra chỗ khác.
”!.
Hôm nay dừng ở đây.
.