Ngô Quốc Ngọc lau chùi cái bàn mỡ màng, bàn trong quán canh cừu luôn lau mãi mà không sạch, bên trên luôn có lớp mỡ, bốc ra một cái mùi đặc trưng.
Thông thường Ngô Quốc Ngọc lau bàn chỉ lau một lượt, hôm nay hắn lau cái bàn gần cửa này đã sáu lần rồi.
Tiểu hỏa kế cho rằng mình làm sai, muốn nhận lấy mảnh vải lau tiếp, nhưng bị Ngô Quốc Ngọc từ chối.
Đối diện với quán canh thịt cừu nho nhỏ này của hắn chính là hiệu quan tài, bên ngoài hiệu bày đủ loại đồ dùng chôn cất như tiền giấy, bên trái còn có tiểu thương bán sào trúc, đang dựa vào tường lười biếng ngủ gật.
Cuối con đường nhà là nha môn tuần án Hà Nam, hai con sư tử đá hùng vĩ trừng đôi mắt lồi lên gườm gườm nhìn bách tính qua lại.
Hai tên quân tốt cầm trường mâu gác bên ngoài cổng, đứng trên bậc thềm là bố hộ vệ tay lúc nào cũng đặt hờ lên chuôi đao.
Lên trên thêm một chút nữa là tấm biển sơn đen nha môn tuần án, mái cửa che đi ánh nắng, làm nha môn trông âm u hun hút.
Cho tới giờ Ngô Quốc Ngọc vẫn chưa hiểu vì sao phải ám sát Cao Danh Hành, chuyện này không tương ứng với sứ mệnh của họ ở đây đó là giám thị thành Khai Phong, cung cấp tin tức tin tức về nhà, đồng thời nhân cơ hội trà trộn vào nghĩa quân.
Ngô Quốc Ngọc kiên định cho rằng, trong những sứ mệnh này, quan trọng nhất là phải trà trộn được vào nghĩa quân chứ quan phủ Đại Minh không phải là mục tiêu hàng đầu của huyện Lam Điền.
Bây giờ ngoài thành Khai Phong lưu dân như kiến, thế nào cũng thu hút ánh mắt của một số tên cự khấu, nếu như mình để lộ hành tung lúc này, rất bất lợi cho kế hoạch trà trộn vào nghĩa quân sau này.
Có điều mệnh lệnh là mệnh lệnh, không cho phép hắn phản đối.
Đại môn của nha môn tuần án đối diện với đại môn của Chu vương phủ, hơn nữa cửa không đóng bao giờ, bất kể ngày đêm bất kỳ có tin tức gì liên quan tới Chu vương đều có thể đi vào.
Khi mặt trời lên cao có một chiếc xe ngựa do tám hộ vệ bảo hộ đi tới tận cuối con đường, ngày ngày tuần tra xem Chu vương có giữ quy củ hay không là công việc thường lệ của Cao Danh Hành, ông ta cực kỳ chú tâm vào chuyện này.
Chu vương lần trước chủ động dựng rạp phát cháo làm Cao Danh Hành cực kỳ chấn động, ông ta gần như cho rằng Chu vương đã có ý tạo phản.
Bởi thế việc tuần tra Chu vương phủ lại càng được ông ta làm thêm gắt gao, hôm nay cũng thế.
Ngô Quốc Ngọc treo tấm biển hôm nay có cửu non, mộc tượng đang đục đẽo trong hiệu quan tài đối diện dừng tay lại, ngồi trên nắp quan tài đen xì, tay cho vào giỏ trúc, ngó nghiêng bên ngoài.
Tiểu thương bán sáo trúc đang gom trúc thành bó, dựa vào tường, dùng thừng buộc lại.
Thấy xe ngựa sắp đi qua, con ngươi Ngô Quốc Ngọc co lại, trở tay tháo tấm biển, lề mề quay về quán canh cừu, tiếp tục lau cái bàn mà lau mải cũng không sạch.
Mộc tượng trong hiệu quan tài ngáp dài, ra ngoài cửa hiệu tắm nắng, mắt liếc quan Ngô Quốc Ngọc một cái, Ngô Quốc Ngọc giống bị mỏi cổ, khẽ đánh mắt về phía tráng hán gánh táo khô đi tới gần xe ngựa, hắn mới kinh ngạc nhận ra, người trên con đường này hình như nhiều hơn thường ngày, đều là toàn khuôn mặt lạ, hai tên, ba tên, thậm chí tên thứ tư.
Tiền Đa Đa giương lỗ tai lên, đợi mãi không nghe thấy tiếng nổ, một dải đường vương phủ cũng không thấy bạo loạn xảy ra, nàng có chút sốt ruột, theo Lương Tam báo thì mỗi ngày giờ này Cao Danh Hành sẽ đi tuần thị Chu vương phủ mà.
Lương Tam cũng đang nghi hoặc, không biết xảy ra biến cố gì.
"Uỳnh!"Một tiếng động lớn trên phố vương phủ truyền tới, rung chuyển cả mặt đất, rồi một cột khói đen bốc lên tận trời.
Tiền Đa Đa vội vàng chạy ra ngoài cửa nhìn cột khói đen xì, nhỏ giọng hỏi Lương Tam làm hộ vệ bên cửa:” Tam thúc, bọn họ dùng bao nhiêu thuốc nổ thế?”“ Nghe động tĩnh thì dứt khoát không ít hơn cân.
”“ Họ điên rồi hay sao, chúng ta chỉ muốn giết Cao Danh Hành, thế này không phải là giết cả láng giềng à?”Lương Tam mặt âm u, hắn cũng không biết vì sao lại làm quá thế này, đứng dậy:” Để ta đi xem sao.
”Tiền Đa Đa lắc đầu ngăn cản:” Thúc đừng đi, chuyện đã tới mức này rồi thì cứ đợi tin tức thôi, lúc này ai tới đó là ! ”Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ! Những tiếng nổ liên tiếp cắt ngang lời Tiền Đa Đa, làm nàng sợ tới hoa dung thất sắc, tay vịn vào thành cửa:” Tam thúc, cái gì thế?”Lương Tâm nhảy vọt lên mái nhà nhìn ra xa, giọng cũng hơi run lên:” Cổng thành! Không xong, cổng thành bị tấn công.
”“ Không thể nào, nhà ta có chút xíu nhân mã làm sao công thành được.
” Tiền Đa Đa nóng ruột nói:Lương Tam nhảy trên mái nhà xuống, giọng hết sức khẩn cấp:” Không phải chúng ta làm, tặc khấu đang công thành, chúng muốn phá cổng thành cho lưu dân tràn vào, triệu tập tất cả mọi người, chúng ta lập tức rời thành, không được trì hoãn giây phút nào.
”Lưu dân đối với quan phủ Hà Nam mà nói là tai họa, nhưng với kẻ có dã tâm là tài phú.
Tiền Đa Đa muốn thông qua việc giết Cao Danh Hành để triều đình coi trọng vấn đề lưu dân, để Chu vương lấy tiền tài tới huyện Lam Điền mua lương thực, thuận tiện thúc đẩy kinh tế huyện Lam Điền.
Hơn trăm vạn nạn dân, nhu cầu vật tư là rất nhiều.
Nàng nhìn thấy cơ hội kinh doanh lớn trên người lưu dân, còn Lý Hồng Cơ thì nhìn thấy cơ hội chính trị lớn ! Mùa đông năm ngoái khi hắn kiếm ăn trên Cốc Thành Sơn, không ngày nào là không suy nghĩ làm sao gây dựng lại quân đội của mình.
Khi tin tức Hà Nam xuất hiện lượng lớn lưu dân, hắn bắt đầu lập kế hoạch, phái toàn bộ đại tướng trong tay đi trà trộn vào đội ngũ lưu dân, dẫn dắt bọn họ tràn về phía thành Khai Phong chứ không tản mác bốn phía.
Chu vương cứu tế lưu dân bị Cao Danh Hành đàn hặc khiến không khí trong thành Khai Phong khản trương tột độ, khiến dân oán lên tới đỉnh điểm.
Giết Cao Danh Hành sẽ phá vỡ cục diện ổn định yếu ớt của thành Khai Phong hiện giờ, kẻ kiểm ăn bằng nghề khởi nghĩa như Lý Hồng Cơ làm sao không nhìn ra cho được.
Vì thế bọn họ mau lượng lớn thuốc nổ từ kẻ buôn quân giới của huyện Lam Điền, trà trộn trong lưu dân, bí mật từ Mạnh Tân tới Khai Phong.
Với thực lực của bọn họ bây giờ, muốn công chiếm Khai Phong chẳng khác nào nằm mơ nói mộng, thế nhưng chỉ cần thả cho lưu dân bên ngoài vào thành, bọn họ có thể gây ra hỗn loạn chưa từng có.
Lưu dân vào thành tất nhiên sẽ tấn công quan phủ, cướp bóc kho lương, thậm chí những người đã cực đói đó sẽ họa hại cả bách tính bình dân trong thành ! Tới khi đó bọn họ đều là phản tặc cùng thường, không còn đường đi nữa, sẽ thành vũ khí trong tay hắn.
Mắt nhìn hán tử lạ mặt kia gánh táo khô tươi cười chào hỏi những tiểu thương lạ mặt khác như thể hắn là người quen mặt ở khu này rồi tới gần xe của Cao Danh Hành, tim Ngô Quốc Ngọc muốn nhảy vọt khỏi lồ ng ngực.
Có người giúp họ làm loại việc này, bọn họ không cần ra tay nữa, đúng là việc lưỡng toàn kỳ mỹ, chỉ là hắn có chút linh cảm không lành ! Uỳnh!Sau tiếng nổ lớn, xe ngựa của Cao Danh Hành nổ tan nát, hai con ngựa kéo xe bị xé toạc bụng, lồ ng chảy ra ngoài, hai tên hộ vệ ở gần vụ nổ nhất thì đã tan xương nát thịt.
Khi Ngô Quốc Ngọc từ dưới đất bò lên, thấy một hán tử đang lục lọi mảnh vụn của chiếc xe ngựa, lôi ra một thi thể mặc quan phủ, vung đao chém đầu giơ lên hô lớn với bách tính xung quanh chưa hết kinh hoàng:” Phụng chỉ Chu vương lấy đầu cẩu quan.
” Nói xong lấy vải bọc cái đầu lại, chui nhanh vào ngõ bên cạnh.
Ngô Quốc Ngọc bám theo phía sau kẻ đó, mộc tượng, hỏa kế cũng nhận ra vấn đề truy đuổi vào ngõ nhỏ.
.