Đại hôn sắp tới rồi, các bước chuẩn bị khẩn trương tiến hành, đại trạch viện Vân thị bước vào giai đoạn cải tạo tưng bừng.
Bức tường nện đất quê mùa trước kia cuối cùng đã bị xô đổ, không chỉ xây lại bằng gạch xanh, quy mô cũng mở rộng không ít.
Công trình thế này với công tượng đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm từ xây dựng thư viện và kiến thiết thành Ngọc Sơn thì không là gì cả.
Van Nương hạ lệnh một tiếng, trong một đêm các công tượng đã san bằng đại trạch Vân thị, phần phá rỡ dùng luôn để nâng cao nền nhà.
Học sinh thư viện làm sao có thể bỏ qua một sự kiện lớn thế này, nhanh chóng hiến lên Vân Nương thiết kế lại đại trạch Vân thị, nhìn từ hình vẽ lẫn mô hình, đại trạch mới hùng vĩ tráng lệ, khí thế bất phàm.
Từ quan lại thương cổ ở Quan Trung không ai không nhiệt tình, cơ hội lấy lòng Vân thị tốt như thế, có ngốc mới bỏ lỡ, thế là từng người kéo tới gặp Vân Nương, người này vỗ ngực đảm bảo cung cấp gỗ tốt nhất, người kia nói chắc chắn có thứ gạch tốt hơn cả hoàng cung, sơn vừa đẹp vừa để trăm năm không phai màu, mối mọt tránh xa.
Thế là tức thì thành Ngọc Sơn trở thành nơi náo nhiệt khắp Quan Trung, lệnh cấm không cho người lạ ở trong thành cũng được rỡ bỏ, ban đêm cũng sáng đèn tấp nập.
Tiền Đa Đa cực kỳ chú tâm chuyện xây dựng đại trạch, suốt ngày cùng đám tiểu sư muội tiểu sư đệ ở công trường, phàm có chỗ nào không hài là nàng yêu cầu sửa ngay, nghiễm nhiên mang bộ dạng nữ chủ nhân.
Vân Nương thấy vậy yên tâm dọn hẳn lên biệt viện vốn dùng làm nơi tránh nóng trên Ngọc Sơn ở, mọi việc giao cho Tiền Đa Đa.
Điều này làm Hà Thường Thị rất hài lòng, cho rằng Tiền Đa Đa rốt cuộc khai khiếu rồi, tranh thủ trước khi Phùng Anh về cho mọi người thấy, ai là nữ chủ nhân nơi này.
Chập tối Vân Chiêu từ trên Ngọc Sơn xuống, tạt qua công trường, đứng ở xa thấy Tiền Đa Đa bị đám sư muội vây quanh nhìn nhau với ánh mắt đầy mật ngọt rồi mỉm cười, sau đó tới đi tiểu viện tử dùng làm nơi làm việc của mình ngoài đại trạch viện.
Hà Thường Thị nhìn đôi người ngọc không khỏi xúc động, bà ta cả đời mai mối, sao không nhận ra Vân Chiêu thực sự thích Tiền Đa Đa tới tận xương tủy, ánh mắt dịu dàng đầy mật ngọt đó, đến bà ta còn muốn tan chảy:” Đúng là một đôi thật đẹp!”Vân Hoa đang nướng ngô xen vào:” Giờ mới là nửa đôi, đợi Phùng Anh về hẵng nói.
”Vân Xuân ở bên cãi:” Không đúng, ba người gộp lại là một đôi rưỡi.
”Xung quanh rất nhiều phó dịch đang làm việc, Hà Thường Thị tái mặt, lập tức kéo hai nha đầu mồm không đậy nắp ra chỗ vắng người:” Những lời này không phải người làm nô tỳ như chúng ta nên nói hiểu chưa?”“ Bọn ta không phải là nô tỳ.
”“ Hả, các ngươi không phải là nha hoàn của thiếu gia à?”Vân Hoa đắc ý vênh mặt lên: “ Đúng thế, ai nói làm nha hoàn là làm nô tỳ cho người ta? Thiếu gia nói không phải như thế, thiếu gia gọi bọn ta là người làm công ăn lương, không phải nô tỳ.
”Nha hoàn mà không phải nô tỳ, lại còn cái gì mà người làm công ăn lương, toàn thứ hoang đường, dù sao hai nha đầu này suốt ngày nói mấy lời điên điên khùng khùng, chỉ cần không phải nói linh tinh làm ảnh hưởng tới Tiền Đa Đa thì Hà Thường Thị chẳng mấy để ý, ánh mắt lần nữa, quay lại công trường.
Í, Tiền Đa Đa tiểu thư đâu rồi?“ Đa Đa tỷ tỷ đâu mất rồi nhỉ?”“ Tỷ ấy vừa ở đây mà, có lẽ ra hậu hoa viên rồi, sáng nay nghe tỷ ấy nói, muốn thiết kế lại nơi đó.
”“ Được, chúng ta đi tìm đi.
”Mấy nha đầu vướng víu cuối cùng cũng chịu đi rồi, Vân Chiêu thở phào một hơi, bấy giờ mới từ từ rời khỏi môi Tiền Đa Đa, thấy thân thể Tiền Đa Đa nhũn ra trong lòng, hàng mi dài nhè nhẹ lay động, hiển nhiên đã bị nụ hôn của y làm cho mất tự chủ, Vân Chiêu khẽ vuốt tóc xõa trên trán nàng, hai người vẫn ăn ý như thế chỉ một ánh mắt đã hiểu ý y rồi: “ Thật may, không gầy đi, còn đầy đặn hơn một chút.
”“ Mau buông người ta ra, không thiếp kêu lên bây giờ …” Thanh âm Tiền Đa Đa vô cùng yếu đuối, tựa như một lời van cầu, nàng tưởng Vân Chiêu có chuyện muốn thương lượng với mình, ai ngờ lại thành tự đâm đầu vào bẫy:“ Bên ngoài kia đông người lắm đấy, nàng kêu một tiếng, lúc ấy tha hồ mà vui …” Vân Chiêu giở giọng vô lại, nha đầu này bao năm lượn đi lượn lại trước mặt y, y còn nhịn được tới giờ đúng là kỳ tích:Tiền Đa Đa lại vùng vẫy một hồi, không ngờ hắn càng dùng lực mạnh hơn, cố thế nào không thoát, hơn một năm không gặp, Vân Chiêu cao lớn hẳn lên, trước đó hai người vốn bằng nhau, giờ hơn nàng nửa cái đầu.
Không chỉ sức lực mạnh hơn, quan trọng nhất là khí độ và phong thái bồi dưỡng qua vô vàn hiểm nguy trùng trùng, làm y càng thêm hấp dẫn, càng thêm đáng tin cậy, trên người cũng không phải là mùi thơm phức nữa mà thành mùi nam nhân nồng nồng khiến nàng mê muội.
Ngước mắt lên nhìn y, lông mày nhíu lại, trong mắt phảng phật như đã dâng lệ, nàng run run nói: “ Thiếu gia, buông thiếp ra … người ta nhìn thấy đấy … “Chết mất, yêu tinh này, rốt cuộc là muốn mình buông hay không buông đây, chiêu số của Tiền Đa Đa lần này hiển nhiên phản tác dụng rồi, Vân Chiêu hơi cúi xuống nhìn chăm chú vào mắt nàng, tựa như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, rồi lại sáp đến hít hà nơi cổ nàng, mùi thơm tự nhiên thân thể thiếu nữ luồn vào cánh mũi, tuy nhạt nhưng kch thích dc vọng hừng hực, tay ôm ngang eo bế bổng nàng đi vào thư phòng.
Lấy chân khép cửa lại, Vân Chiêu ngồi xuống chiếc ghế tựa đặt dưới gốc cây, tay phải vội vã tìm lên đồi ngực mềm mại, liền đó là nụ hôn nóng bỏng, cứ tưởng rằng đã vào tới đây chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều, ai ngờ Tiền Đa Đa không sợ người khác phát hiện ra nữa, phản ứng lại càng mạnh mẽ, chân tay quẫy đạp lung tung, y dỗ ngon dỗ ngọt thế nào cũng không ích gì, hết cách đành phải buông nàng ra thành thật ngồi sau bàn làm việc, tỏ vẻ chính nhân quân tử.
Tiền Đa Đa chỉnh trang lại y phục mới cẩn thận tới gần ngồi ở phía đối diện, hai gò má vẫn còn đỏ lựng, vô cùng quyến rũ.
Vân Chiêu lim môi một cái hồi tưởng tư vị tuyệt với khi nãy, nói:” Lần này đột nhiên mất liên lạc với nàng, ta sợ thật đấy.
”Tiền Đa Đa nguýt Vân Chiêu một cái đầy quyến rũ, lòng lại ngọt vô cùng:” Chàng không cần phải sợ, người ta bị bán đi bán lại mấy lần rồi, đám người đó nhìn thấy thiếp, ý nghĩ đầu tiên của chúng không phải là mỹ sắc mà coi thiếp là một đ ĩnh vàng lớn.
Ngốc ạ, nói cho chàng biết, vàng còn động lòng người hơn mỹ nhân, chỉ có tên ngốc như chàng mới suốt ngày muốn chiếm hữu người ta.
”Vân Chiêu tỏ ra hết sức kiên định:” Nàng là bảo bối, phải dấu trong nhà, càng ít người nhìn thấy càng tốt.
”“ Hi hi, thiếp cũng nghĩ thế ấy.
”“ Í, không phải trước kia nàng hùng tâm vạn trượng cơ mà.
”“ Người ta chỉ có một hùng tâm là khiến chàng yêu thương hơn một chút thôi, nếu chàng đã rất yêu thương thiếp rồi, thiếp việc gì phải tốn công đi làm mấy việc đó nữa? So với việc ra ngoài khiến chàng lo, chẳng bằng ở nhà chăm sóc gia nghiệp, Phùng Anh mới là nữ nhân không chịu an phận trong phòng.
” Tiền Đa Đa vừa nói tới đó thì phát hiện Vân Chiêu di động, lập tức cảnh giác chạy ra cửa, cảnh cáo:” Chàng không được tới đây.
”Vân Chiêu không ngờ nàng cảnh giác như vậy, bất lực nói:” Ta có ăn thịt được nàng đâu.
”Tiền Đa Đa đã xác định Vân Chiêu chẳng có chuyện gì muốn bàn bạc với nàng mà chỉ đầy một bụng mưu đồ xấu xa, đỏ mặt nói:” Thiếp sợ không nhịn được sẽ ăn mất chàng.
“ Nói rồi cười khanh khách chạy mất.
.