Bài diễn thuyết của Thường Quốc Ngọc rất hùng hồn, Vân Chiêu chẳng mảy may ảnh hưởng, rửa tay trong chậu hộ vệ mang tới, lau sạch tay, ngồi xuống ghế tựa rồi mới thong thả nói:” Các ngươi coi ta là Tào Tháo thật đấy à, cái gì mà chí đại trượng phu chứ, chí của ta là không thấy người chết đói, không thấy vẻ đói kém trên mặt bách tính mà Quốc Ngọc chắp tay:” Tào Tháo năm xưa cầm sóc làm thơ có nói ...!Ta từ khi khởi binh tới nay, vì nước trừ hại, quét sạch bốn biển, khiến thiên hạ thái bình.
Hiện chỉ có phương nam là ta chưa có được, nay mời các ngươi tới đây là vì thống nhất Trung Quốc mà đồng tâm hiệp lực, sau này thiên hạ thái bình, chúng ta cùng hưởng vinh hoa phú quý.”Vân Chiêu nhìn thẳng vào hắn:” Việc Tào Tháo làm vì vinh hoa phú quý, ta khởi binh vì cái gì, để người có nhà ở, nông gia có ruộng cày, hai người bọn ta là hai chiếc xe đi hai con đường khác nhau, chớ đem so sánh.
Ẩn nhẫn, ẩn nhẫn, ha ha ha, e rằng các tiên sinh ở thư viện nói với ngươi những lời này rồi.”Thường Quốc Ngọc vội quỳ xuống, không dám giấu diếm:” Các vị tiên sinh cũng chỉ muốn tốt cho huyện tôn.”Vân Chiêu ra hiệu cho hắn đứng lên:” Thường Quốc Ngọc, ngươi gửi thư cho các vị tiên sinh thư viện Ngọc Sơn, chút vinh hoa phú quý của Đại Minh, Vân Chiêu ta không coi ra gì, thịnh thế phồn hoa mà ta từng thấy trong mơ ...!Thôi, không nói với bọn họ thế nào là phồn hoa thật sự nữa, khác nào đàn gảy tai trâu.”“ Tóm lại ngươi viết thư cho họ, ta để ý tới cuộc sống bách tính thay đổi, chứ không phải vinh hoa phú quý gì đó.”Thường Quốc Ngọc hồ nghi nhìn Vân Chiêu giọng đường đường đại nghĩa, nhất thời không biết nói Chiêu bực mình phất tay:” Truyền lệnh với tất cả học sinh tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn, kẻ nào muốn theo ta vì có vinh hoa phú quý gì đó thì cút xéo đi, thứ đó chỗ ta không có đâu.”“ Huyện tôn ...” Thường Quốc Ngọc mặt tức thì như trái cà tím, câu này nói ra, e hậu quả khó lường:Từ Ngũ Tưởng một tay treo trước cổ đi tới, nói nhỏ:” Ngươi chú ý từ ngữ là được, huyện tôn thích nói kiểu chuyện phiếm, còn ngươi phải biết nâng lên tầm cao lý luận, để nguyên ý của huyện tôn được quán triệt.”Thường Quốc Ngọc nghĩ thông ngay, vội vàng cáo biệt Vân Chiêu đi viết thông cáo, loại chuyện này cũng có tiền lệ rồi, đám văn thần phục vụ thái tổ hoàng đế Đại Minh năm xưa mà đem nguyên văn lời thái tổ chiêu cáo thiên hạ, đoán chừng vô số văn thần thiên hạ húc đầu mà Chiêu nhìn Từ Ngũ Tưởng một lượt, gật gù:” Lên chiến trường một trận, trông ngươi khá hơn đấy.”Từ Ngũ Tưởng quỳ một gối xuống:” Huyện tôn, Ba Đặc Nhĩ anh dũng chiến đấu tới giây phút cuối cùng, Mông kỵ thành Lam Điền tổn thất quá nửa.”Vân Chiêu gật đầu:” Đều là dũng sĩ cả, hậu táng.”Từ Ngũ Tưởng hơi ngập ngừng, nói thêm:” Con cháu huyện Lam Điền chết trận người.”“ Làm danh sách, đem tro cốt họ trả về phụ mẫu thê nhi cúng tế ba ngày, sau đó đưa vào Anh Liệt đường, dưa theo quy định, phủ tuất cho họ ....” Vân Chiêu nói được một nửa nhìn về Gò Bạch Long, nơi đó chiến đấu còn dữ dội hơn, tham chiến toàn là con cháu Lam Điền, e rằng còn chết nhiều hơn ...Gò Bạch Long mịt mù khói trắng, vốn đây là vùng đất phèn, bị Cao Kiệt ở chiều thuận gió xới lên hai vạn cân bụi phèn, nơi này liền thành thế giới màu trắng mênh biết bao nhiêu kỵ binh kinh hãi che mắt hét lên trong đám bụi trắng này, đất phèn lọt vào mắt chiến mã làm chúng thống khổ vô cùng, đạp vó muốn rời khỏi nơi kinh khủng Kiệt mắt đỏ hoe, chớp liên hồi hô:” Khai pháo.”Vân Quyển phất cờ, lập tức hơn trăm khẩu hỏa pháo phun ra ngọn lửa màu cam, đưa từng viên đạn vào trong lớp bụi mù, bắn nát mảnh đất hỗn gầm liên hồi cho tới khi gió thổi bụi trắng tan dân, dân phu vội vàng lắp lừa vào xe pháo dẫn đi, quân tốt đẩy thiên sương xa đi về phía bụi trắng, súng nổ vang toàn khác sự lo ngại của Vân Chiêu, chiến sự lúc này diễn ra ngả hẳn về một phía, quân Lam Điền chưa thương vong gì đã đánh viện binh Mông Cổ sức đầu mẻ thực lúc này Bát Kỳ Mông Cổ còn chưa hoàn toàn thành hình, thân là quân phó tòng, tất nhiên không có kỳ chủ thực sự, chỉ có ba thống lĩnh trên danh nghĩa, mà ba thống lĩnh này trực tiếp nghe lệnh Hoàng Thai Lỗ Tư Hạt Bố, Nga Mộc Bố Hồ Sở Nhĩ, Cảnh Cách Nhĩ là ba vị vương có quyền thế nhất của người Mông theo tư duy của người Hán, thân là thống lĩnh quân phó tòng thì loại chuyện này phải tận lực hạ mình, càng không thể tự xưng mình là vị vương quyền thế nhất gì thế chỉ khiến tộc nhân coi thường, chủ nhân không người Mông Cổ thì không nghĩ thế, bọn họ vô cùng kiêu ngạo ...!Hoặc là chỉ có ba thằng ngốc này thấy kiêu diện với ba tên thủ lĩnh Mông Cổ chỉ biết hai lệnh tấn công và rút lui, đối diện ba tên thủ lĩnh khi hành quân cũng kéo giãn khoảng cách đề phòng lẫn nhau, nhìn thấy quân minh hữu bị đánh bại là không giúp, thậm chí mừng thầm, đám Cao Kiệt thấy chiến đấu với chúng là sự sỉ nhục với còn tường mình đối diện với hai vạn tinh nhuệ Mông Cổ, Cao Kiệt sau khi chứng kiến biểu hiện của chúng trên chiến trường, hắn thấy để Vân Dương đối phó với ba thằng ngốc này là tốt thậm chí cho rằng Đa Nhĩ Cổn không muốn xuất phát cùng với ba thằng ngốc là vì không muốn bị lây bệnh ngốc ...Khi đầu Cảnh Cách Nhĩ được Cao Kiệt đưa tới, Vân Chiêu quan sát rất kỹ tướng mạo tên này ...!Mặt to tròn, lông mi nhạt, mắt một mí dài, cái mũi bèn bẹt, tướng mạo căn bản là giống miêu tả về Thiết Mộc của Thiết Mộc Chân thật mạnh, mỗi tội không truyền lại cho con cháu trí tuệ, cùng với dũng khí, vì cái đầu này mồm kéo xệ xuống, rõ ràng trước khi chết hắn đang Mộc Chân đã dùng hết vận khí nghìn năm của người Mông Cổ con cháu của ông ta tới giờ vẫn sống trong hoài niệm về đế quốc Nguyên Mông khổng lồ, vì thế kẻ nào kẻ nấy đều kiêu ngạo, hung tàn, nhưng chúng chỉ hung tàn với tộc nhân của mình, nhưng đối diện với ngoại địch xâm nhập thì hèn chính vì có quá khứ quá huy hoàng cho nên bất kỳ ai, dù lợi dụng hay nô dịch Mông Cổ đều dùng thủ đoạn tàn khốc nhất, trong ký ức của Vân Chiêu, Mãn Thanh dùng chính sách "giảm đinh diệt hộ", hay Liên Xô “chia tách”, đều là ký ức đau thương nhất trên lịch sử dân tộc nên trong quãng thời gian dài, họ kiêu ngạo mà tự ti, tàn nhẫn lại hèn nên một dân tộc khi đã có quá khứ vĩ đại huy hoàng không thể cúi đầu làm tiểu đệ cho người ta, dù có làm cũng không được người ta thừa loại hành vi này bị cho là "nằm gai nếm mật" là "có mưu đồ sâu xa", là "tro tàn chờ cháy lại".Chu Nguyên Chương trước kia cũng có lo lắng này về người Mông Cổ, còn bây giờ là Hoàng Thai Cát có, Vân Chiêu có, cho nên người Mông Cổ phải bi kịch thành nhận thức chung của thế giới, quá khứ bọn họ vinh quang bao nhiêu, sau này bi thảm bấy này với dân tộc Hán mà nói không phải chuyện gì lạ, khi dị tộc thống trị Trung Nguyên, bọn họ cũng thành chủng tộc xui xẻo nhất, nhưng sau khi xui xẻo, bọn họ luôn có thể trở mình để cường thịnh không Chiêu thấy mình đạt được tầm cao nào đó rồi, vì y chỉ nhìn một cái đầu Cảnh Cách Nhĩ mà sinh muôn vàn suy tư, từ sinh tồn tới hủy diệt, toàn là vấn đề lớn.…..
…...Mình lải nhải một chút Tháo năm xưa cầm sóc làm thơ có nói ...!Ta từ khi khởi binh tới nay, vì nước trừ hại, quét sạch bốn biển, khiến thiên hạ thái bình.
Hiện chỉ có phương nam là ta chưa có được, nay mời các ngươi tới đây là vì thống nhất Trung Quốc mà đồng tâm hiệp lực, sau này thiên hạ thái bình, chúng ta cùng hưởng vinh hoa phú đoạn này tác giả dùng từ “Trung Quốc”, kỳ thực bản gốc nó là “giang sơn”.Thời Tào Tháo đương nhiên chưa có khái niệm Trung Quốc, suốt lịch sử Trung Quốc cái danh từ này không có hàm nghĩa thống nhất, và các triều đại lớn Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh chả triều đại nào tự nhận mình là Trung Quốc giống tiểu thuyết gia bây giờ hay cố nhồi vào, phải tới tận thời Trung Hoa Dân Quốc ( Đài Loan bây giờ) mới thực sự dùng từ Trung Quốc mang hàm nghĩa cơ bản như ngày điều thú vị nữa, quốc gia nào tự xưng Trung Quốc?Đó là Việt giờ tất cả cái gì liên quan tới chữ Trung Quốc trong lịch sử đều bị xóa bỏ sách vở rồi, giống trường hợp câu “Triệu Đinh Lý Trần xây nền độc lập” bị sửa thành “Trải Đinh Lý Trần xây nền độc lập” phải lúc nào chúng ta cũng coi mình là “nước nam” như trong bài Nam Quốc Sơn Hà, vì đó là hệ tham chiếu so với anh béo bên trên, khi chúng ta còn nhỏ sau khi giành độc lập tự chủ, dần dần vào giai đoạn cường thịnh, bao quanh cũng có các nước chư hầu nhỏ hơn, chúng ta không tự xưng là “nước nam” hay “người nam” nữa, mà có lần xưng là “Trung Quốc”, hàm ý là quốc gia ở trung tâm và xung quanh là đám mọi miên thấp kém hơn một bậc mình nói trên thời Tôn Trung Sơn mới dùng từ “Trung Quốc” tự xưng, còn trước đó là Hoa Hạ, Cửu Châu, Thần Châu … v…v…v…Quốc gia tự xưng là Trung Quốc trước là Việt Nam đấy..