“ Huyện tôn lúc này hẳn đã đọc được văn thư gửi về rồi, không biết sẽ hoan hỉ hay phẫn nộ.
“ Ở ngoại vực diệt quốc gia của người ta, đây là lần đầu tiên Trương Truyền Lễ làm thế, nên thấp thỏm lắm, chuyện bọn họ làm đã đi quá xa so với mục đích ban đầu, hắn lo nhất là sẽ bị huyện tôn giáng tội:Lưu Minh Lượng có mối lo khác: “ Ta lại lo huyện tôn vì nghĩ cách tăng viện cho chúng ta mà làm tiêu hao huyện Lam Điền, cho tới nay chúng ta vẫn phải dựa vào trong huyện duy trì là chính.
”Hàn Tú Phân trên chiến trường là hùng sư, rời chiến trường là nàng nhất định tắm rửa thật sạch, trừ hết mọi tàn dư cuộc chiến trên người, khoác lên mình lụa mỏng màu tím, khôi phục dáng vẻ học giả trước kia.
Mặc dù Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ hay lén nói sau lưng, Hàn Tú Phân trông không giống học giả nữa, mà giống lão bảo tử ở Minh Nguyệt Lâu.
Thế nhưng thực sự mà nói ít nhất không ai nhìn dáng vẻ thường ngày của nàng mà liên tưởng tới nữ vương hải tặc tay cầm đao tay cầm súng vừa giết người vừa cười ha hả được.
“ Trong văn thư ta đã nói rõ ràng với huyện tôn rồi, mục đích của ta là tìm lấy cơ sở để có thể tự duy trì phát triển lực lượng ngoài biển mà không cần sự chi viện trong huyện, điều duy nhất huyện tôn cần giúp chúng ta là đả thông tuyến đường từ chỗ chúng ta tới Quảng Châu, Tuyền Châu.
” Hàn Tú Phân hiếm khi có tâm tình tốt, an ủi hai tên ngốc:” Lần này chúng ta thu hoạch được gần vạn cân hương liệu, ta nghĩ huyện tôn sẽ rất cần thứ này, đây là khoản tài phú lớn, chúng ta không thể phó thác cho Trịnh Chi Long, thậm chí phải đền phòng hắn cướp của chúng ta.
”Trương Truyền Lễ gãi đầu: “ Nhưng mấy thứ này không để được lâu đâu, không đưa đi thì hỏng mất.
”Trong khi ba người đang rầu rĩ vì xử lý chiến lợi phẩm ra sao thì Lôi Áo Ny đùng đùng nổi giận đi tới, cầm trường đao chỉ Trương Truyền Lễ và Lưu Minh Lượng: “ Tắc Duy Nhĩ có thai rồi, hai người các ngươi phải có một tên đứng ra giúp nó sinh con.
”Hàn Tu Phân cau mày khó chịu nhìn hai tên kia.
“ Tắc Duy Nhĩ rất lẳng lơ, không nhất định là của chúng ta.
“ Trương Truyền Lễ ho một tiếng miễn cưỡng biện giải, nhưng nói xong thì mặt liền đỏ như đít khỉ, đã biết thế còn dính vào thì bản thân là cái gì:“ Nói láo, ta hỏi Tắc Duy Nhĩ rồi, nó nói chỉ hẹn hò với hai người các ngươi, không còn ai khác, ít nhất từ sau khi lên chiếc Lam Điền không còn ai nữa.
” Từ khi chính thức gia nhập đội ngũ này, gen cường đạo của Lôi Áo Ny phóng đại vô hạn, giờ nàng thực sự thành nữ cường đạo lấy biển làm nhà rồi:Hàn Tú Phân châm biếm:” Không tên nào muốn nhận à, chẳng lẽ Trương Truyền Lễ ngươi muốn con mình mang họ Lưu, hay Lưu Minh Lượng ngươi chịu để con mang họ Trương? Hay là thế này đi, ta nghĩ nên dùng họ Lưu Trương.
”“ Các ngươi nên biết chuyện này tới tai huyện tôn sẽ là thế nào, ti lễ giám có hai tên thái giám đầu tiên rồi đấy.
”Nghe thế mặt cả hai đều biến thành màu gan lợn, Trương Truyền Lễ chỉ mặt Lưu Minh Lượng:” Hai người dính lấy nhau nhiều hơn, ngươi cưới cô ta đi, nếu không thực sự phải vào nội trạch huyện tôn làm việc đấy.
”Lưu Minh Lượng nuốt nước bọt, không phải hắn không chịu trách nhiệm, nhưng mà nghĩ sau này chẳng may ả nữ nhân đó sinh ra thêm vài đứa con đủ màu da màu tóc chẳng đứa nào giống mình vẫn bắt mình nhận thì sao, rùng mình: “ Ta thà làm thái giám còn hơn.
”Lôi Áo Ny thấy họ tranh cãi ác liệt như thế thì không hiểu: “ Chẳng lẽ các ngươi ngay cả kim tệ cũng không có? Đồ keo kiệt.
”“ Ngươi nói thế là sao? kim tệ gì chứ? “ Trương Truyền Lễ ngớ người:“ Theo quy củ ở chỗ bọn ta, nữ phó có thai, chủ nhân phải cho một khoản tiền, bình thường chỉ vài ngân tệ thôi, nhưng ở đây là biển, các ngươi phải cho thêm, mỗi người mười kim tệ, các ngươi tiếc tiền à?”Hàn Tú Phân không ngờ chuyện xoay qua thế này, chẳng phải là có lợi cho hai tên khốn kiếp quá à, nói với Lôi Áo Ny: “ Ngươi xử lý như thế thiệt thòi cho nữ phó của ngươi đấy.
”“ Phân Mặt To, con mẹ nó ngậm mồm cho lão tử.
” Lưu Minh Lượng nhất thời nóng máu dùng cách xưng hô ở thư viện cắt lời Hàn Tú Phân, sau đó chạy ù đi, Trương Truyền chạy vội theo.
Lát sau cả hai thở hồng hộc chạy về, giao Lôi Áo Ny một cái túi tiền lớn:” Cho hết, cho hết.
”Lôi Áo Ny ước chừng sức nặng của cái túi, rất hài lòng:” Tốt lắm, chỗ này phải một trăm kim tệ, các ngươi đúng là quý tộc khảng khái đấy.
”Hai người nhìn nhau thở phào, toát cả mồ hôi, ai mà biết chuyện có thể giải quyết đơn giản như thế cơ chứ, làm người ta sợ chết thôi.
Trong mắt Lôi Áo Ny đây là chuyện nhỏ mà thôi, bỏ ít tiền giải quyết là được, song hai người bọn họ làm sao dám nghĩ thế, đây là chuyện tày trời.
Trong quân có sói đói do Giải Trại phái tới theo dõi, nếu chuyện này đưa ra xử lý công khai, cả hai bọn họ đều không có kết quả tốt, dù Hàn Tú Phân cũng phải bị xử phạt.
Nhiều quy củ của huyện Lam Điền bình thường chỉ coi trò đùa vui treo bên mép, nhưng đó là khi chưa vi phạm thôi, phạm vào rồi tuyệt đối không cười nổi.
Kỳ thực ở phương tây chuyện nữ phó đem đi hầu hạ quý tộc khác là hết sức bình thường, chẳng may nữ phó có thai rồi quý tộc có lương tâm cho ít tiền, thứ vô lương tâm không muốn dòng máu cao quý của mình bị vấy bẩn sẽ ép nữ phó phải phá thai.
Cho nên kiếm được kim tệ, Tắc Duy Nhĩ nhìn hai người Trương Truyền Lệ, Lưu Minh Lượng càng thêm say đắm, làm hồn phách hai tên đó muốn bay ra ngoài.
Hàn Tú Phân dám khẳng định, chuyện này chưa kết thúc ở đây đâu, sau này thế nào cũng có vài đứa bé họ Lưu Trương ra đời, hai tên này tiếp tục góp tiền nuôi con chung, nàng mong đợi tới lúc đó lắm, nhất là khi đứa bé biết nói rồi để xem chúng gọi ai là cha.
Mario hâm mộ Tắc Duy Nhĩ lắm, thậm chí trong đầu hắn lúc này vạch ra kế hoạch, sau khi về quê, hắn nhất định xuống nông thôn tìm kiếm thiếu nữ mỹ lệ, chuyên môn hầu hạ hai người này, đến khi đám nữ nhân đó mang thai rồi nhất định sẽ kiếm lợi lớn.
Thế nên ánh mắt Mario nhìn Trương Truyền Lễ, Lưu Minh Lượng cũng say đắm như Tắc Duy Nhĩ vậy.
Chiến lợi phẩm từ Tô Môn Đáp Tịch không được nhiều lắm, cho dù phá được thành của họ cũng chẳng có được cái gì, đám dã nhân sống trong rừng này trong một đêm có thể tháo nhà của mình ! Thế là chẳng còn đô thành nữa.
Bọn họ tránh được kẻ địch, sau đó kiếm mảnh đất trống, dựng lại nhà gỗ, thế là có đô thành.
Chuyện di chuyển càng dễ dàng, "nhà" của họ vốn nổi trên mặt nước, nhổ cây trúc làm sao, sau đó chống "nhà" theo dòng nước trôi tới nơi khác.
Song làm thế rất bất lợi cho việc tích lũy tài phú.
Người Hán lưu lạc tới đây thì khác, bọn họ thích xây nhà thật chắc chắn, thích thu thập đồ vật, cho nên giàu có hơn người nơi này, rồi thời gian dài không cách nào chuyển nhà nữa.
Gặp phải kẻ xâm lược cường hãn, đánh lại được thì đánh, không đánh được thì đầu hàng, chấp nhận bóc lột.
Tô Môn Đáp Tịch trấn giữ vị trí trọng yếu ở eo biển, Hàn Tú Phân biết, chỉ cần chiếm giữ nơi này sẽ có vô số lợi ích, nhưng muốn giữ được phải có thực lực cường đại.
Lúc này ở trên đảo thế lực chằng chịt, có người Hà Lan, Người Anh, người Bồ Đào Nha, còn có bóng dáng đế chế Áo Tư Mạn.
Mặc dù trong tay có thêm hơn năm vạn đồng tộc thì trước khi những đồng tộc này hoàn toàn được thu nạp, Hàn Tú Phân không muốn đối đầu với các thế lực cường đại, nàng thà để những kẻ đó cho rằng mình tới Tô Môn Đáp Tịch chỉ là vụ cướp bình thường thôi.
Vì thế sau khi đuổi Tô Đan vào sâu trong đảo, Hàn Tú Phân giương buồm lên đường, sáu chiếc chiến hạm hộ vệ hơn thuyền nhỏ các loại, tiến về đảo Thiên Đường.
.