Tiết Phương Tộ không chỉ muốn cả nhà mình đi, ông ta muốn chuyển hết cả ti thiêm giám đi.
Một cơ cấu quan trọng của Đại Minh tồn tại tới hơn năm, không nói cũng biết là gia sản đồ sộ cỡ nào.
Lại thêm vào họ tiếp nhận lượng lớn văn thư, ghi chép, thành quả nghiên cứu của Nguyên Mông, muốn đem hết đi không phải là một công việc, mà là cả một công trình to lớn.
Người Lam Điền đúng là có thể nghênh ngang đi giữa cái kinh thành mạng ai nấy lo này, nhưng chưa tới mức có thể tùy tiện tháo rỡ hoàng cung.
Phải biết rằng quan tinh đài ở bên Tử Cấm Thành, chả lẽ bọn họ có thể thoải mái tháo rỡ những đồ quý giá đó chuyển đi ngay trước mắt cấm vệ quân?Phật cũng có ba phần nóng tính nữa là người.
Nhưng vứt bỏ sao?Không thể nào.
Hạ Hoàn Thuần quá hiểu bản tính tham lam của sư phụ, y nhất định lệnh mật điệp ti mang toàn bộ số bảo bối này tới Quan Trung cất giữ.
Đồng thời hắn có nhận thức mới về sự vô sỉ của Hàn Lăng Sơn.
Hàn Lăng Sơn nắm giữ lượng lớn tình báo về quan viên kinh thành, không thể nào hắn không biết nguyên nhân thực sự Tiết Phương Tộ không muốn đi.
Lại còn lừa mình là do hắn không đủ thân phận.
Giờ chuyện đã ném lên đầu mình rồi, Hàn Lăng Sơn không làm được thì hắn càng quyết làm cho được, Hạ Hoàn Thuần đương nhiên không chịu lùi bước, đồng ý yêu cầu của Tiết Phượng Tô ngay tức thì, chẳng những đảm bảo sẽ bảo vệ số bảo bối kia, còn sẽ đem hết tài liệu ghi chép ti thiên giám tích góp được đi.
Tiết Phương Tộ rất hài lòng, ngay trong đêm thu dọn hành trang, chưa tới canh năm đã dẫn cả nhà theo Hắc y nhân vội vàng rời khỏi tòa thành nguy ngập này.
Hạ Hoàn Thuần một mình ngồi trên thiết bị đo quầng mặt trời, nhìn mặt trời sắp mặt, vẻ mặt rất tuyệt vọng.
Bộ hạ của hắn đang chuyển các loại văn thư sách vở lên xe, đã sáu xe rồi mà mới chuyển được hết một kho, trong khi có tận ba cái kho.
Cái thiết bị mà hắn đang ngồi lên này làm bằng đá bạch ngọc, tính cả đế nặng bảy trăm tám mươi vạn cân.
Nếu như nói số bảo bối này chỉ vẻn vẹn là vấn đề trọng lượng thì Hạ Hoàn Thuần vẫn có cách, dù sao thiết bị nâng vật nặng của Lam Điền khá hoàn thiện, chuyện này có thể giải quyết.
Nhưng mà đối diện với loại thiết bị tinh vi chính xác thì hắn hết cách rồi.
Chỉ cần có bản vẻ với công nghệ chế tạo tinh diệu của Lam Điền thì chỉ cần thí nghiệm vài lần cũng không phải không phục chế được, nhưng thiết bị định vị thiên thể chạy bằng nước này lại là kiệt tác của Lương Lệnh Toàn và Tăng Nhất Hành thời Đường.
Ý nghĩa của nó càng trở nên không tầm thường.
Nếu như mình làm hỏng thứ bảo bối này, Hạ Hoàn Thuần có thể tưởng tượng ra được sư phụ sẽ xử lý mình thế nào, có lẽ đánh gãy chân là nhẹ !.
Một đội quan binh xếp hàng đi qua quan tinh đài, bọn họ tò mò nhìn thiếu niên công tử ngồi trên cái máy của ti thiên giám, mặt mày như đưa đám.
Không biết có chuyện gì, song quan binh kinh thành rất hiểu với đám quý công tử, tốt nhất mình biến thành người vô hình an toàn hơn, cho nên quan quân dẫn đầu quát một tiếng, đội quan binh đó bước thật nhanh rời khỏi Quan Tinh Đài.
Đợi toàn bộ tài liệu sách vở của ti thiên giám được đưa đi thì mặt trời đã lên cao tới ba cây sào.
Hạ Hoàn Thuần ủ ê về nơi cư trú, Hàn Lăng Sơn cũng vừa mới về, trên người hắn toàn bụi bặm, sắt mặt cũng không hề dễ coi.
“ Chuyện ở quan tinh đài xử lý xong chưa?”“ Chưa, còn chẳng dám động tới nữa là, còn huynh đã mang hết Vĩnh Lạc đại điển đi chưa?”“ Chưa, nhiều lắm.
”Chẳng còn tâm trạng tính sổ với Hàn Lăng Sơn nữa rồi, vì việc hắn làm cũng chẳng nhẹ nhàng gì, thậm chí còn khó giải quyết hơn cả cái quan tinh đài toàn quái vật khổng lồ kia, vì đó là danh tác của hoàng triều Chu Minh, Vĩnh Lạc đại điển.
Toàn thư có hai vạn hai nghìn tám trăm bảy mươi bảy cuộn ( ), sáu mươi quyển mục lục, một vạn một nghìn không trăm chín lăm ( ) tập, tổng cộng gần triệu chữ ! Chết người nhất là bộ sách này chỉ có đúng một bản, các học phủ giữ bản chép thời Gia Tĩnh, không hoàn chỉnh.
Nếu vẻn vẹn chỉ cho vào rương, Hàn Lăng Sơn vận chuyển đi là được, đáng tiếc có rất nhiều nho sinh bảo vệ bộ sách này hơn cả tính mạng.
Bọn họ tay cầm gậy gộc cung kiếm ngày đêm tuần tra tàng thư các, không cho ai tới gần.
Một đám nho sinh mà thôi, đừng nói là đánh bại bọn họ, dù giết hết cũng chẳng khó gì.
Vấn đề nằm ở chỗ không thể cướp, không thể giết những người kia, thậm chí dùng lời lẽ uy hiếp cũng không được.
Bởi vì làm như thế, để tiếng thối vạn năm đã đành, còn khiến danh tác đại biểu cho văn mạch Đại Minh này mất đi tính chính nghĩa của nó.
Nói tới đám nho sinh ương bướng cố chấp này, Hàn Lăng Sơn cực kỳ hoài niệm tham quan ô lại của Đại Minh, bất kể việc khó tới mấy, bỏ tiền ra là xong hết.
Lam Điền đã xây dựng xong Vĩnh Lạc tàng thư lâu trong thư viện Ngọc Sơn rồi, chỉ còn đợi đưa bộ sách này vào, có nó thư viện Ngọc Sơn chắc chắn coi là đứng đầu văn mạch thiên hạ.
Hiện giờ Hàn Lăng Sơn xưa nay đánh khắp thiên hạ vô địch thủ đối diện một đám nho sinh trói gà không chặt, không sợ chết, không thỏa hiệp, muốn sống chết cùng Vĩnh Lạc đại điển, bọn họ chẳng còn cách nào.
Người vô dục vô cầu khó đột phá nhất.
Bất kể lưỡi ngươi có nở hoa sen, người ta quyết không cho ngươi đụng vào bộ sách này đấy, nhìn cũng không được.
Hạ Hoàn Thuần cũng đang bế tắc, bực dọc nói:” Chẳng bằng bảo Lý Định Quốc mau chóng nam hạ, chiếm lấy kinh thành cho xong.
”“ Không được, chúng ta không thể bức tử Sùng Trinh, cũng không thể giết Sùng Trinh, đây là việc của Lý Hồng Cơ.
”“ Được cái này thì phải mất cái kia thôi.
”Hai người lại lần nữa thở dài thườn thượt, đều biết chỉ nói cho đỡ tức chứ chẳng giải quyết được vấn đề gì.
“ Dù sao không kịp rồi, đệ tính đợi Lý Hồng Cơ đánh vào kinh thành, để Hác Diêu Kỳ bảo vệ quan tinh đài sau đó thong thả tháo rỡ giấu đi tới khi Lý Định Quốc đánh tới là được !.
” Mắt Hạ Hoàn Thuần dần sáng lên, rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra cách vẹn toàn:Hàn Lăng Sơn hơi giật mình: “ Ai nói với ngươi Hác Diêu Kỳ là gian tế chúng ta gài bên cạnh Lý Hồng Cơ?”“ Thì sư phụ đệ.
”“ Đáng lẽ không nên nói cho ngươi biết.
”“ Chỉ nói cho mỗi mình đệ thôi mà, mà giờ đệ phát hiện ra chuyện chúng ta làm thực sự không thể đem so với Mộc Thiên Đào.
” Hạ Hoàn Thuần làu bàu, tên đó là đối thủ truyền kiếp hắn không muốn thua kém:“ Thì người ta là trung thần hiếu tử của Đại Minh, còn chúng ta là phản tặc của Đại Minh.
”“ Đệ rất hài lòng với thân phận này.
”“ Có giòi thì nói cho cha ngươi biết xem.
”Hàn Lăng Sơn đột nhiên có chút nghi ngờ, từ lúc nhắc tới Mộc Thiên Đào, đuôi mắt tên tiểu tử này tựa như hơi nhếch lên giống đang nghĩ gì đó đắc ý lắm vậy.
Nói không chừng hắn định đem cái nồi đen quan tinh đài chụp lên đầu Mộc Thiên Đào không chừng.
Hạ Hoàn Thuần đứng dậy:” Đệ ra ngoài đi dạo một vòng đây, lần đầu tiên trong đời tới kinh thành mà chưa nhìn ngắm tòa thành này thật kỹ.
”Nghe cái lý do kìa, thối không ngửi nổi, Hàn Lăng Sơn cau mày cảnh cáo:” Mộc Thiên Đào đã khó khăn lắm rồi, giờ hắn là kẻ thù của vô số người, ngươi đừng gây chuyện với hắn nữa.
”Hạ Hoàn Thuần cười rõ tươi:” Đạo của trời là lấy ở chỗ thừa bù cho chỗ thiếu, đạo của người là tổn hại chỗ thiếu dâng chỗ thừa, hắn đã xui xẻo đến thế rồi thì xui xẻo hơn nữa cũng chẳng khác biệt gì cả.
”“ Còn đệ thì khác, từ lúc cưỡi ngựa đuổi theo quân đi viễn chinh hành lang Hà Tây đã dựng lên hình ảnh thiếu niên anh hùng rồi, không thể mang tiếng xấu.
”Nói xong vái Hàn Lăng Sơn một cái thật sau, chắp tay sau lưng rời nhà.
Cái bộ dạng ngứa mắt đó Hàn Lăng Sơn lập tức liên tưởng tới một người, người đó từ bé thích chắp tay sau lưng, bị mẹ đánh cho sưng tay cũng không chừa ! ….
Vĩnh Lạc Đại Điển ( Minh), Tứ Khố Toàn Thư ( Thanh) là hai bộ bách khoa toàn thư lớn nhất của TQ thời PK, trong đó gi gỉ gì gi cái gì cũng có, mình nhớ mang máng nhà Tống cũng có một bộ đồ sộ không kém, nhất thời nhớ ko ra tên, vậy chắc là vớ vẩn thôi ….