Từ khi phát sinh va chạm với Lam Điền, Tả Lương Ngọc cứ chạy mãi, chạy từ Hà Nam tới Lưỡng Hồ, chạy từ Lưỡng Hồ vào Xuyên, lại Từ Xuyên chạy về Lưỡng Hồ, tới đông nam, cuối cùng dừng chân ở phủ An Khánh.
Trước kia Tả Lương Ngọc chẳng phải là mục tiêu bàn tới ở chính sự đường Lam Điền, cho nên mặc ông ta tự dọa mình chạy đông chạy tây, Lam Điền không quan tâm.
Có điều khi ông ta bị Lý Nham, Hoàng Đắc Công cùng với Nhị Lưu kiềm chế ở phủ An Khánh, số phận của ông ta đã được định đoạt.
Đối diện với quân đội toàn hỏa khí vũ trang tận răng của Lôi Hằng, vì cái mạng, ông ta chỉ biết xông lên.
Không phải là ông ta không muốn hàng.
Ông ta viết ba lá thư đầu hàng rồi, chỉ tiếc là như đá chìm đáy biển.
Ba năm trước Tả Lương Ngọc đã tuyên bố với tất cả mọi người, rửa tay chậu vàng, từ nay không quan tâm tới chuyện quân ngũ, quốc sách nữa, đem mọi chuyện trong quân giao phó cho nhi tử Tả Mộng Canh, chỉ muốn làm một lão nông, sống qua ngày tàn.
Tiếc là chẳng ai nghe, cũng chẳng ai tin.
Dù khi tin cái chết của ông ta truyền đi, mọi người vẫn không cho rằng Tả Mộng Canh cầm quân, mà là ông ta.
Tả Mộng Canh kỳ thực cũng là viên tướng dũng mãnh, mấy năm qua còn đánh thắng Trương Bình Trung vài trận, mới có thể dẫn cha mình chạy suốt như vậy được.
Thế nên Tả Mộng Canh nghĩ rằng có thể đoạt được đường sống cho mình và cha mình, đến chập tối phát động tấn công mãnh liệt vào sở bộ quân Lôi Hằng.
Hắn biết để quân Lam Điền nổ pháo trước thì xong hết rồi.
Thậm chí Tả Mộng Canh còn không tính tới đợt xung kích thứ hai, cho nên đem gia quyến cùng bộ hạ tâm phúc dũng mãnh nhất an bài ở tuyến đầu, nói với đám còn lại, mấy năm qua đi tới đâu cướp bóc tới đó, nếu bị quân Lam Điền bắt được là chết.
Quân Tả Lương Ngọc từ xưa chẳng phải thứ tốt đẹp gì, bọn chúng khác tặc khấu duy nhất ở một điểm là mang danh quan phủ thôi.
Ngay bọn chúng cũng biết nếu bị quân Lam Điền bắt được, muốn sống khó hơn lên trời.
Vì thế ba lộ quân tổng cộng tám vạn nhân mã mang theo quyết tâm bi tráng phát động tấn công vào quân trận vừa mới tới nơi của Lôi Hằng.
Tám vạn người, chiến tuyến dài tới năm dặm, phân ba hướng trái phải giữa tấn công, dù bị đạn pháo bắn tan tành, chúng vẫn khóc lóc la hét xông lên, chúng chỉ hi vọng vào lúc hỗn chiến với quân Lam Điền cục diện thay đổi, có đường sống.
Tả Lương Ngọc mặc bộ giáp bình thường, không cưỡi ngựa, trà trộn trong quân tốt.
Không hổ danh là người trải qua trăm trận, tuy đạn pháo liên tục rơi xuống, ông ta luôn tránh được điểm rơi, trên đường tấn công còn phát hiện, chỉ cần là nơi đã bị bắn sẽ không có đạn pháo rơi xuống nữa.
Khi có tiếng đạn của hỏa thương vang lên trong khói đen, Tả Lương Ngọc biết quân Lam Điền ở trước mắt rồi, ông ta cẩn thận nằm rạp vào cái hố đạn, kéo thi thể che người, để mình giống một người chết.
Chiến trận diễn ra thế nào ông ta trốn trong hố không rõ, ông ta thừa biết chẳng có hi vọng gì, chỉ mong có cánh quân nào đó may mắn chọc thủng phòng tuyến Lam Điền, khiến quân Lam Điền truy kích thì may ra mình nằm đây có đường sống.
Đến khi nghe tiếng còi chói tai truyền khắp quân Lam Điền, ông ta đánh liều bò lên hồ nhìn, sau đó đám quân tốt cầm hỏa súng xếp hàng ngang tiến lên.
Tả Lương Ngọc thở dài, từ từ bò ra phía sau ! Ông ta không ngu xuẩn nằm yên một chỗ giả làm xác chết, phương thức dọn chiến trường quân nào chẳng giống nhau, dù xác chết cũng đâm vài cái.
Mấy nghìn năm chiến tranh, kẻ giả chết trên chiến trường đâu hiếm.
Ông ta một mực bò, không dám đứng lên chạy, vì kẻ đứng lên bị quân tốt Lam Điền từng bước tới gần giế t chết rồi.
Rồi một đôi giày da đầy bùn đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, tiếp đó ông ta thấy lưỡi lê sáng loáng đâm xuống.
Tả Lương Ngọc hét lên, lăn mình một tiếng tránh đi.
Liên tiếp có lưỡi lê đâm xuống, đến khi có lưỡi lê đâm vào đùi, Tả Lương Ngọc không nhịn được la lên: “ Ta là Tả Lương Ngọc.
”Đám quân tốt ngẩn người, nhìn trưởng quan của mình, chỉ thấy trưởng quan nâng súng đâm xuyên yết hầu Tả Lương Ngọc rống lên: “ Tiến lên.
”Máu tươi từ miệng Tả Lương Ngọc liên tục trào ra, không bao lâu sau nhắm mắt lại ! Trận chiến phủ An Khánh, hai cha con Tả Lương Ngọc, Tả Mộng Canh chết tại trận, quân đội quy mô tám vạn rốt cuộc không cách nào giết hết, đám tàn binh lên tới hơn ba vạn bỏ chạy tứ tán tàn hại bách tính phụ cận thê thảm.
Đám quân tốt may mắn thoát nạn đó chỉ còn đường trốn sâu vào núi, cả đời không dám thò mặt ra, kết cục của bọn chúng cuối cùng cũng sẽ chẳng thể có hậu.
Khi Vân Chiêu từ Cung Nhân Dân đi ra nhìn thấy rất nhiều người đứng trên bậc thềm đá.
Bùi Trọng ở bên giải thích: “ Bệ hạ, hôm nay là ngày Cung Nhân Dân mở cửa, bách tính nghe nói ở đây đặt quốc tỷ Đại Minh nên tới mở rộng tầm mắt.
”Vân Chiêu phát hiện mấy khuôn mặt hết sức kích động, biết mình bị nhận ra rồi, mỉm cười vẫy tay với họ, sau đó quay trở lại Cung Nhân Dân, rõ ràng không cách nào đi cửa trước rồi.
Từ cửa sau Cung Nhân Dân đi ra sẽ thấy Quốc tướng phủ.
Vân Chiêu không định đi qua chào Trương Quốc Trụ, vì vấn đề số bạc đám Hạ Hoàn Thuần trộm được, Trương Quốc Trụ đã đau đầu mấy ngày rồi.
Thường bạc do quân đội kiếm được thì một nửa dùng làm quân lượng, chuyện này không có gì phải bàn.
Đem toàn bộ bạc kiếm được đi tu sửa kinh thành thì Vân Chiêu không đồng ý, giờ quan trọng nhất là khôi phục dân sinh nát bét, còn về phần hoàng cung bị quân Lý Hồng Cơ đập phá ỉa đái đầy ra đó thì tạm đặt qua một bên.
Dù sao y không định vào đó ở.
Nếu như đã quyết định Thuận Thiên Phủ làm bắc đô, mỗi năm hoặc vài năm tới một lần là được, tu sửa hoàng cung làm gì.
Trong quy hoạch của Vân Chiêu, Đại Minh tương lai không chỉ có một đô thành mà đặt ở đông tây nam bắc bốn kinh thành, công tác trọng điểm ở đâu thì thường trú ở đó.
Còn thành Ngọc Sơn là nơi làm việc thường ngày.
Về tới nhà Vân Chiêu xoay quả địa cầu mà thư viện Ngọc Sơn vừa làm ra, hỏi Tiền Đa Đa cặm cụi làm việc không thèm đoái hoài tới mình:” Hôm qua nàng nói là muốn một vùng thảo nguyên để cưỡi ngựa, nàng muốn chỗ nào?”Tiền Đa Đa giữ quả địa cầu đang xoay tròn lại, mắt sáng lên nhìn trượng phu:” Sao nhà ta có thể sở hữu thêm tài sản à?”Vân Chiêu gật đầu:” Đúng, được chứ, có điều ba nghìn dặm quanh Trường An là không được.
”Tiền Đa Đa ném cho trượng phu ánh mắt khinh bỉ, tiếp tục bện buộc tóc màu của mình.
Nàng không nghĩ mình có rảnh đi tới nơi cách Trường An tới dặm mà cưỡi ngựa, dù là có thì chẳng bằng để thời gian đó bện buộc tóc cho khuê nữ còn hơn.
“ Bọn ta thương lượng rồi, công thần không thể không thưởng, chỉ đòi hỏi bọn họ dâng hiến thôi là không thể, cũng không tốt.
Nhưng đất đai trong nước phải ưu tiên cho bách tính, nên đất phong của họ chỉ có thể ở ngoài ba nghìn dặm.
”Tiền Đa Đa nhổ sợi chỉ trong miệng ra, nàng chẳng hứng thú: “ Đám Hàn Tú Phân và Thi Lang sẽ cuồng nhiệt lắm đây, mà không chỉ họ, Chu Tồn Cực cùng tàn dư hoàng tộc, nhất định cũng muốn tránh chàng thật xa.
”Vân chiêu cười: “ Nếu họ nghĩ vậy thì tốt, ta luôn thấy bách tính Đại Minh chẳng có tinh thần khai thác, nếu bọn họ muốn giong thuyền ra biển, ta không có ý kiến.
”“ Í, phu quân thực sự cho họ khai thác vực ngoại à?”“ Ừ, đó là sách lược tốt, ta chỉ lo họ quen cuộc sống thư thái, không có chí tiến thủ nữa.
”Tiền Đa Đa tức thì nhích tới gần Vân Chiêu: “ Hàn Tú Phân nói nếu trồng mía ép đường ở phía Nam Hải, kiếm nhiều tiền lắm, giá còn tốt hơn muối …”Mía đường là thứ xa xỉ, người cùng khổ không dùng được, cũng không phải là thứ tất yếu trong cuộc sống như muối, cho nên không cần khống chế giá cả.
Từ khi bà nương này nghe nói y không định chuyển tới Tử Cấm Thành ở đã làm mình làm mẩy mấy ngày rồi, Vân Chiêu đành thỏa hiệp, dù biết biết mình hé cho Tiền Đa Đa một khe hở nhỏ, nàng sẽ được nước lấn tới xé toạch thành lỗ hổng lớn.
Thôi thì chuyện này Vân Chiêu giả ngốc đi, tướng sĩ lập công được thưởng, người thăng quan người tiến chức, được tiền tài.
Còn y đã là hoàng đế rồi, hết đường thăng tiến, hoàng đế nhà người ta thì sở hữu toàn thiên hạ thì thôi, không so đo cũng được.
Hoàng đế Vân thị hay rồi, có mẫu ruộng một trạch viện thôi, việc gì cũng phải lấy mình làm gương, đừng nói Tiền Đa Đa, đến Phùng Anh cũng không hài lòng rồi.
Các nàng đâu chỉ đại biểu cho lợi ích bản thân, mà còn là rất nhiều tộc nhân Vân thị chứ.
Nói ra thì tộc nhân Vân thị đúng là thiệt thòi, lúc Vân Chiêu khởi sự, bọn họ là những người ủng hộ nhiệt thành nhất, đi tới nơi xa xôi nhất, khó khăn nhất.
Đến khi đại thế Lam Điền đã thành, Vân Chiêu lại hạn chế con cháu Vân thị tham gia quân chính, rồi lập quốc họ chẳng thể trở thành hoàng tộc.
Không ít người già trong tộc đã chẳng nể nang gì mắng sau lưng y là hoàng đế bại gia rồi.
Nhiều việc bọn họ không thể làm, càng không thể tìm Vân Chiêu, tất nhiên tìm tới hai lão bà của y.
Đành mắt nhắm mắt mở vậy, nếu không y dẹp yên được thiên hạ mà trong nhà lại xảy ra nội loạn.
Đúng là việc nhà, việc nước khó vẹn toàn.
.