Phùng Anh có tình cảm đặc biệt với Thạch Trụ, điều này Vân Chiêu hiểu, cho dù bề ngoài nàng không tỏ thái độ vì với hành vi của Cao Kiệt và Vân Tiêu, trong lòng nàng thương cảm vị Thạch Trụ tuyên úy ti không còn.
Đất Thục là nơi trời cao ưu ái, với Đại Minh mà nói, là mảnh đất cần nạp vào quản lý hạch tâm, điểm này không cho phép thay đổi.
Vân Chiêu kéo tay Phùng Anh để nàng ngồi lên đùi mình: “ Bạch Can Quân phải biến mất.
”Phùng Anh hơi thiếu tự nhiên, nàng không quá quen với hành vi thân mật kiểu này:” Thiếp thân hiểu.
”“ Còn về phần nhưng Bạch Can Quân do nàng thu nạp, những người đó chỉ nghe nàng, vậy thì tìm cho họ con đường sống là trách nhiệm của nàng, ta chuẩn bị tăng cường liên hệ với Điền Nam để thông thương, nàng có muốn tiếp nhận không?”Tiền Đa Đa ở bên đẩy khẽ:” Mau đồng ý đi, phu quân hiếm khi lấy việc công làm việc tư như thế.
”Phùng Anh không trả lời ngay:” Phu quân nói lời này thật chứ? Chàng không cần thương lượng với Trương Quốc Trụ à?”“ Hắn nhiều việc lắm, không chú ý tới Bát Xích Đạo nhỏ bé đâu.
”“ Bát Xích Đạo là ở đâu?”Tiền Đa Đa lườm Phùng Anh, đẩy mông nàng khỏi đùi Vân Chiêu, mình gối lên trên, ngửa mặt nói:” Cô quan tâm nó ở chỗ nào làm gì, phu quân nói rồi thì mau đồng ý đi, dù sao chàng cũng đâu hại cô.
”Vân Chiêu cười:” Đó là con đường mậu dịch cổ xưa, một đoạn trên con đường giao dịch trà mã của Đại Minh với Ô Tư Tàng, tổng cộng có hai con đường.
Một từ Thục xuất phát tới Xương Đô, cái khác từ Nhị Hải xuất phát tới Xương Đô.
”“ Từ xưa tới nay Ô Tư Tàng với Đại Minh mà nói là vô cùng xa lạ, giờ chúng ta phải phá vỡ sự thần bí đó, tiến vào Ô Tư Tàng, thống trị nơi đó.
”Phùng Anh không hiểu:” Chúng ta cần mảnh đất đó làm gì, thiếp nghe nói nơi đó không thích hợp cho con người sinh sống.
”“ Ô Tư Tàng và Tây Vực phải nắm trong tay Lam Điền, có hai nơi đó chúng ta mới thực sự có thể bước ra thế giới.
”Câu này chẳng những Phùng Anh không hiểu, Tiền Đa Đa cũng chẳng hiểu gì cả, nhưng hai nàng không quá quan tâm tới tham vọng của trượng phu nữa rồi, với các nàng mà nói, riêng Đại Minh bây giờ đã quá rộng, cả đời đi chẳng hết, để ý nơi khác làm gì.
Cơ mà cứ làm theo trượng phu không sai, đó là kết quả Vân Chiêu nhiều năm gây dựng danh dự mà có.
Đến chập tối ba người mới từ trong phòng đi ra, bị Vân Xuân Vân Hoa ngồi ăn no hạt dưa với nước trà ở dưới gốc thạch lựu nhìn với ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Vân Chiêu lười giải thích mình chẳng làm gì cả.
Tiền Đa Đa mắt lập lờ xuân ý cười khúc khích với hai đứa ngốc, về phần Phùng Anh, nàng nhìn thẳng, lưng cũng thẳng.
Đám ngan trắng không biết sinh sôi nảy nở ở nội trạch Vân thị không biết qua bao đời, có điều chúng vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu, cao ngạo đi qua đi lại tuần tra.
Tính chúng vẫn rất dữ dằn, người lạ tới gần là hơn ba mươi con ngan cực lớn ồ ạt truy sát, nhưng không dám có chút bất kính với Vân Chiêu.
Vân Nương hôm nay mặc bộ y sam màu đen, đầu đội mũ rèm che đen, đi theo sau bà không dưới người.
Gặp được nhi tử và nhi tức ở cổng vòm, nhưng bà không hứng thú nói chuyện, nhận ba người thỉnh an, sau đó chỉ gật đầu, chuẩn bị về hậu trạch nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày hạ táng Sùng Trinh, chôn ở mộ Tần vương ngày trước, tới tham dự chỉ có mỗi Vân Nương.
Vân Chiêu đi theo bên mẹ nói nhỏ:” Người chết là hết nợ, người này đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của chúng ta, mẹ không nên đau lòng.
”Vân Nương không vui:” Người chết là chuyện lớn, huống hồ là hoàng đế chết, khác gì đất trời sụp đổ, vậy mà giờ tổ chức âm thầm lặng lẽ như chết một con mèo con chó, mẹ không đành lòng thôi.
Hoàng hậu của Sùng Trinh còn muốn phi tần tuẫn táng, mẹ ngăn cản rồi.
”Đại Minh đúng là có tập tục phi tử tuẫn táng, nhưng Chu Lệ lên ngôi đã bỏ cái chuyện kinh khủng đó rồi, Vân Chiêu không hiểu sao họ lại có tâm tư này:” Họ sẽ không cho rằng con mượn cớ này diệt trừ họ chứ?”Vân Nương thở dài:” Người mất nhà chẳng bằng chó, huống hồ là mất nước, nghĩ quẩn cũng có gì lạ.
”Vân Chiêu không tán đồng lời này: “ Mẹ, câu đó chỉ dùng với người thường thôi, còn quân vương mất nước không đáng thương xót, vì đó là lỗi do họ mà ra.
Đối với hậu duệ Chu Minh, con không cố ý chèn ép, nhưng cũng không giúp đỡ gì đâu, bọn họ dùng xương máu của dân hưởng thụ cuộc sống xa hoa bao năm, giờ nên cảm thụ sự chua sót của bách tính đi.
”“ Mẹ biết, quá nhân từ với họ là bất công với bách tính khổ nạn.
”Hai nhi tức thấy tâm tình bà bà không tốt, thế là bỏ trượng phu, đỡ bà bà tuổi không lớn về hậu trạch.
Vân Chiêu chỉ còn lại một mình, đành về đại thư phòng làm việc.
Văn thư đại đa số do quan viên địa phương gửi lên, không có nhiều tin tốt, hay nói cách khác, tin tức tốt quốc tướng phủ giữ lại rồi, không cần báo hoàng đế.
Chỉ có tin tức tệ hoặc cực kỳ tồi tệ mới đặt lên bàn Vân Chiêu.
Cách làm của Trương Quốc Trụ mục đích rất rõ ràng, hi vọng hoàng đế thấy thiên hạ gian khổ, suy nghĩ nhiều tới phúc lợi bách tính một chút, bớt làm mấy chuyện vô dụng đi.
Vân chiêu xem xong tấu chương của Hội Ninh huyện lệnh Trương Sở Vũ có chút không vui, hỏi Bùi Trọng:” Thanh danh của Trương Sở Vũ ra sao?”Bùi Trọng nhanh chóng lấy ghi chép về Trương Sở Vũ đặt lên bàn Vân Chiêu:” Người này làm quan sáu năm, ở huyện Võ Công ba năm đánh giá nhất đẳng, Trường An phủ thấy người này tài năng trác tuyệt có ý đề bạt, nên phái tới huyện Hội Ninh, chỉ cần lập công có thể lên tới châu phủ.
”Vân Chiêu thở dài:” Người này sao lại cố chấp như thế, nếu huyện Hội Ninh không hợp cho người ở thì báo lên trên để di cư? Tra xem Hội Ninh có bao nhiêu hộ dân?”Bùi Trọng lấy xong văn thư về Trương Sở Vũ đã cầm sẵn sổ hộ tịch Hội Ninh rồi, trả lời ngay:” Bảy nghìn tám trăm tám sáu hộ, hai vạn bốn nghìn chín trăm người ạ.
”Vân Chiêu đứng dậy xem bản đồ:” Vậy tìm nơi đất đai màu mỡ di cư.
”Bùi Trọng do dự:” Bệ hạ, không thể khuyến khích chuyện này, nếu bách tính ở vùng khó khăn đều muốn chuyển tới đất tốt, chúng ta lấy đâu ra nhiều đất tốt như thế cho họ di dân.
”“ Không đủ đất là lỗi của quân đội, nếu con dân trẫm khóc lóc nói, quê hương không cách nào ở được, trẫm sẽ bảo quân đội nhường quân doanh cho họ sống.
”“ Bệ hạ, như vậy bất công ! ”“ Bất công với quân đội sao? Trẫm muốn xem có tướng quân nào dám tới trước mặt trẫm khóc lóc.
”Bùi Trọng thấy ý hoàng đế đã quyết, lấy văn thư đã phê duyệt vội vàng rời đi, di cư cả một huyện là chuyện rất đau đầu.
Chuyện tốt thì tốt thật, nhưng luôn có người lưu luyến quê hương không muốn đi.
Có điều Trương Sở Vũ là người có năng lực, giờ cần làm là tìm mảnh đất gần Hội Ninh, nhiều đất đai, lại còn dễ khai phát thủy lợi.
Đây không phải chuyện một sớm một chiều, vẻn vẹn đi khảo sát phải trên một năm, đợi bách tính Hội Ninh an cư ở nơi mới cần ba tới năm năm.
Trong quá trình đó còn phải hỗ trợ tiền lương, miễn giảm phú thuế, quan hệ tới chuyện trao đổi với rất nhiều bộ.
"Sau này phàm gặp chuyện tương tự, quan viên đương địa phải mau chóng báo lên, nên vứt bỏ thì vứt bỏ, Đại Minh rất lớn, không cần phải cố sống cố chết ở một nơi.
Canh tác ở nơi đất đai màu mỡ một năm bằng mười năm vất vả ở nơi sơn cùng thủy tận.
Nơi cần cải tạo hoặc di cư thì ưu tiên chọn di cư, nhân khẩu tập trung hay phân tán thì chọn tập trung, nhân lúc Đại Minh còn nghèo, đất rộng người thưa, di cư sớm tốt hơn di cư muộn.
"Vân Chiêu viết những lời này lên giấy giao cho Bùi Trọng chuẩn bị rời đi, lệnh hắn chuyển quốc tướng phủ, thành lệ vĩnh viễn.
.