Vân Nương thấy nhi tử nói chuyện nghiêm túc như vậy không lấy thân phận chèn ép y, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gù:” Xem ra là mẹ tùy tiện rồi, cho rằng như thế tiện cho thương cổ, không ngờ có vấn đề trong đó, con xem mà làm.”Vân Chiêu thở phào, cười nịnh:” Mẹ thật thánh minh, con sẽ sai khố tàng sứ kiểm kê tài sản Phúc Liên Thăng, dùng tiền đổi tài sản của mẹ, từ nay Phúc Liên Thăng thu vào quốc hữu.”“ Còn về làm đường sắt, quốc gia ắt có cân nhắc, không cần mẹ bỏ tiền.
Có điều con đảm bảo với mẹ, năm sau mẹ có thể ngồi tàu hỏa tới Đồng Quan thăm tên vương bát đản Vân Dương:”Vân Nương nghe nhi tử nói linh tinh thì phì cười:” Vân Dương nói Đồng Quan là chìa khóa của Quan Trung, cũng là phòng tuyến đầu tiên của thành Ngọc Sơn, nay quân binh trú ở Quan Trung ngày càng ít, dựa mỗi vào Phượng Hoàng Sơn là không ổn, hắn mong có đường sắt từ Trường An tới Đồng Quan.”“ Như thế chỉ cần Ngọc Sơn có chuyện, hắn sẽ nhanh chóng đưa quân về cứu viện.
Mẹ thấy hắn trung thành, nên mới định bỏ tiền làm đường sắt, giảm bớt áp lực cho con.”Vân Chiêu ngồi xuống bên cạnh nắm tay mẹ:” Con biết mẹ thương con, chỉ là chuyện làm đường sắt phải cân nhắc rất nhiều.
Ví như đã làm đường sắt tới Đồng Quan là phải tính tới sau này kéo dài từ Đồng Quan tới Lạc Dương, dính líu rất nhiều tới các loại phương diện lợi ích, cần tính toán lâu dài.”“ Lưu Như, không phải ngươi có phần xúi giục đấy chứ?”Lưu Như vội khấu đầu:” Thần thiếp cho rằng đây là chuyện tốt, không có lòng khác.”Vân Chiêu nghiêm mặt nói:” Quốc kế dân sinh tự có các bộ ti an bài, không cho các ngươi vì chút lợi ích mà xúi bẩy quan phủ.
Lần này nể mặt thái hậu, ta tha cho ngươi, lần sau quyết không có chuyện đó.”Vân Nương xua tay bảo Lưu Như rời phòng mới hỏi:” Nhi tử, thứ này quan trọng lắm à?”Vân Chiêu gật đầu:” Vâng ạ, hiện khố tàng sứ đang bố trí ngân hàng ở khắp toàn quốc, lấy tín dụng quốc gia đảm bảo, lấy vàng trong kho làm gốc, chuẩn bị dùng loại phiếu thế này để đổi tiền.”“ Đợi phiếu dùng vài năm, về sau quốc gia sẽ phát hành những ngân phiếu có mệnh giá nhỏ, lưu thông đồng thời với tiền đồng, bạc.
Đợi loại phiếu nhỏ trở nên quen thuộc với bách tính, tiền đồng tiền bạc sẽ lui khỏi thị trường.”“ Mẹ, chuyện này con và các đại thần đã mưu tính nhiều năm, đây là kế sách lâu dài, lợi ích cực kỳ lớn, nhất là khi tiền giấy được bách tính thừa nhận, triều đình và bách tính sẽ hòa vào một, không phân ra được nữa, vì một khi triều đình sụp đổ, tiền trong tay bách tính sẽ thành giấy vụn ...”Vân Nương nghe tới đó "á" một tiếng đứng bật dậy, tích tắc mừng rỡ phát điên rồi, thế này không phải Vân thị thống trị quốc gia vững bền sao, về sau ai dám tạo phản lật đổ triều đình nữa chứ, trừ khi muốn đi ăn mày, giục giã:” Nói tiếp, nói tiếp.”Vân Chiêu rất biết mẹ mình thích nghe cái gì:” Đây là đại sự hàng đầu, con trù bị nó phải hết sức cẩn thận, tránh cho loại tiền nhỏ này rơi vào kết cục giống bảo sao của Đại Minh.
Vì thế vắt óc, đi từng bước một, dù đó để bách tính thừa nhận hoàn toàn, có khi phải mất năm hoặc hơn nữa, kiên trì lâu dài.
Sao có thể để rơi vào tay thương nhân, hoàng tộc cũng không được.”“ Không phải mẹ muốn Vân thị vạn đời trường tồn sao, con sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của mẹ.”Vân Nương hết sức hài lòng đưa tay vuốt trán nhi tử:” Khổ cho con rồi ...!Chỉ là Lưu Như có tài, không dùng phí lắm.”“ Chuyện này con sẽ cẩn nhắc ạ.”Lưu Như thực sự rất có tài năng ở phương diện tài quả phụ dẫn theo bà bà và khuê nữ còn nhỏ, khởi nghiệp bằng mấy bắp ngọc mễ nướng, sau tận dụng quy củ của Lam Điền, chưa tới mười năm sáng lập đế quốc tài chính của mình, không thể không nói một câu --- Ghê Liên Thăng dựng lên trên cơ sở Vân Chiêu cho nàng vay lượng bạc bán ngọc mễ nướng kiếm sống, hiện giờ có thể đưa ra ngân phiếu vạn Chiêu không chấn kinh sao qua nửa tháng kiểm kê, Vân Chiêu mới biết Phúc Liên Thăng là con quái vật thế đầu Vân Chiêu nhờ lượng bạc, chiếm cứ hai thành cổ phần Phúc Liên Thăng, trước đó bốn năm, mẹ y phải bỏ thêm vạn đồng bạc mới lần nữa nắm được hai thành cổ phần Phúc Liên Thăng lớn mạnh, Lưu Như lại lấy hai thành cổ phần ra làm thế chấp vay Ngân hàng Ngọc Sơn đang thử vận hành khoản tiền vạn đồng bạc làm đầy ngân khố Phúc Liên còn trong tay thành cổ phần, Lưu Như không ngừng phân tán cổ phần, mục tiêu nàng nhắm vào là tộc nhân Vân thị trong Vân gia trang giàu Vân Kỳ làm trung gian, tộc nhân Vân thị góp tiền dùng vạn đồng bạc, mua lấy một thành cổ đó Lưu Như chỉ còn ba thành cổ phần, nàng tính rất khéo, Vân Chiêu tất nhiên không hạ mình đi kinh doanh tiền trang, Vân Nương càng không, người Vân thị không hiểu gì, ngân hàng Ngọc Sơn lo thân chưa cục diện đó Lưu Như thoải mái dùng lá cờ hoàng gia thao túng Phúc Liên Thăng đánh đâu thắng đó, thành tiền trang lớn nhất Quan họ không chỉ cho vay, còn cho gửi tiền, nhưng không trả tiền lãi, còn bắt người gửi phải đóng tiền bảo vệ tài chính, uy tín rất Vân Chiêu không cho phép, dù ngân hàng hay tiền trang đều không thể giao cho tư khố tàng cũng hết sức tán đồng việc thu hồi Phúc Liên Thăng vào tay quốc gia, nhưng mà họ không có tiền, vì dựa vào giá trị cổ phần của Phúc Liên Thăng bây giờ, nó lên tới trên vạn đồng bạc ...Con số làm người ta tái hoàng đế trước kia muốn thu hồi thứ tư nhân, cơ bản không nghĩ chuyện bồi thường, kiếm cái cớ có vẻ hợp tình hợp lý là xong, không giơ đồ đao chém cả nhà đã là nhân từ Chiêu không thể làm vậy, nếu không chữ tín mới lập nên sẽ sụp thể vãn điều không sao hết, tiền của Vân thị, cùng tiền của người Vân gia trang có thể nợ đã, nhưng tiền của Lưu Như không thể nợ, hơn nữa phải làm công khai, đàng hoàng, phải làm lớn để bách tính nhìn vào thấy chữ tín của hoàng đình Lam nên quốc gia phải lấy từ khố tàng ra hơn vạn lượng bạc chi trả cho Lưu Như gây chấn động thiên vạn đồng bạc, toàn là tiền chiếc xe chở tiền bọc sắt được bảo vệ chặt chẽ rầm rộ tới nơi ở của Lưu Như ở Trường An, tin tức tung ra, ai nấy bỏ việc kéo ra đường xem chuyện xưa nay chưa từng có, bàn tán xôn xao.
Thậm chí gia chủ các đại thương cũng đích thân tới xem tình hình, chuyện này là thật sẽ có ý nghĩa vô cùng sâu xa ...Đúng là thật, khố lại mở xe bạc, bê từng khay bạc vào nhà Lưu bằng mà nói, chuyện này Lưu Như thiệt thòi, thế nhưng nàng không tỏ ra ủ rũ, thể hiện hào khí khoáng đạt của mình, chỉ liếc qua số đồng bạc như núi một chút, sau đó bước ra khỏi cửa, chắp tay như nam tử nói với bách tính vây quanh:“ Mười năm, Lưu Như ta dựa vào lượng bạc bệ hạ cho vay, sáng lập gia nghiệp thế này, khắp thiên hạ, trừ Lam Điền ta có nơi đâu làm được việc ấy.
Mỗi đồng bạc ở nơi này đều sạch sẽ, là do Lưu Như ta đẩy xe bán từng củ khoai lang, từng bắp ngọc mễ có được.”“ Một phụ nhân mười năm một mình chèo chống cơ nghiệp, chua xót bao nhiêu, người ngoài sao hay? Nhưng ta thành công rồi.”“ Giờ Lưu Như ta rút khỏi tiền trang, đây là tiền triều đình đền bù cho nhiều năm vất vả của ta, khoản tiền này ta sẽ đầu tư hết vào đường sắt từ Trường An tới Đồng Quan.”“ Muộn nhất là mùa xuân năm sau, bà con chòm xóm có thể ngồi tàu hỏa đi Đồng Quan rồi, sau đó là tới Lạc Dương, thậm chí ta tin khi còn sống, ta có thể tới đường Thuận Thiên Phủ, Ứng Thiên Phủ bằng tàu hỏa, không còn phải chịu nỗi khổ bôn ba nữa.”.