Vân Dương là người vô cùng dễ hài lòng.
Nhiều năm qua, Vân Chiêu trong lòng hắn từ huynh đệ đã biến thành quân thần.
Lần này Vân Chiêu không nói cho hắn biết nguyên nhân ăn đòn, hắn không hỏi nữa, đồng thời liên tục nhắc nhở bản thân, chớ quá tò mò về việc này, ba củ khoai lang là nhượng bộ lớn của hoàng đế rồi.
Nhất là khi Vân Chiêu nói hai lão bà mà hắn cưới về không được đàng hoàng cho lắm, có thể tới đại trạch Vân thị, lại cho trưởng tử của hắn tổ kiến hắc y nhân, Vân Dương quyết định không nên nghĩ ngợi thêm nữa.
Vân Chiêu có thể giao tính mạng cho Hàn Lăng Sơn, không thành vấn đề, nhưng bảo y yên tâm giao giang sơn cho Hàn Lăng Sơn thì không thể nào, đối tượng hắn trung thành chỉ là Vân Chiêu thôi, cùng lắm có thêm Vân Nương, chứ không phải Vân thị.
Vì thế Hắc y nhân không thể để hắn tổ kiến được.
Khác nào lấy cả tính mạng Vân thị ra đánh cược.
Trương Quốc Trụ đã là một chính trị gia hợp cách, hắn nắm thiệt hơn rất chuẩn xác, có thể nhìn một cái thấu được nỗi sợ hãi của Vân Chiêu, hắn có lẽ cảm kích Vân Chiêu ! Nhưng hắn đã trút toàn bộ tâm huyết vào Đại Minh rồi, lựa chọn giữa Đại Minh và hoàng tộc, hắn sẽ lựa chọn vế đầu.
Vân Chiêu tin, khi Trương Quốc Trú đưa ra lựa chọn ấy, hắn không chút do dự đem mạng mình đền cho Vân Chiêu.
Vấn đề là, Vân Chiêu cần mạng hắn làm gì chứ?Nên chuyện cần xảy ra vẫn xảy ra, quan hệ bọn họ đã khác không đơn thuần như xưa, quyết định phải dựa trên vị trí của mình không phải là tình cảm.
Qua lần bệnh nặng này, Vân Chiêu thấy mình đúng là phải thay một loại tư duy đối diện với vai trò hoàng đế này.
Khi Trương Tú đi vào thì Vân Chiêu đã suy nghĩ vô cùng thấu đáo.
“ Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn cho rằng Hắc y nhân vì hoàng triều ta lập công lão hãn mã, đột nhiên loại bỏ có điều không ổn, cho nên trẫm muốn lập nên hệ thống Hắc y nhân mới, ngươi thấy sao?”Trương Tú run người một cái, khom người nói: “ Thần nghe bệ hạ điều khiển.
”Vân Chiêu vẫn còn yếu, ngồi trên giường gấm ra lệnh: “ Vân Văn nhi tử của Vân Dương, ngươi biết chứ, chính là cái thằng bé mập hay tới đây khấu đầu với trẫm.
”Trương Tú tất nhiên là biết, nhưng nếu để tiểu tử đó lập Hắc y nhân, hiển nhiên là chưa đủ khả năng: “ Bệ hạ, nếu là thần ! ”“ Chớ nói ra, ngươi chỉ cần làm là được.
”“ Thần hiểu.
”Vân Chiêu dùng tay chà mặt, tiếp tục nói: “ Nhân số không được quá , mỗi năm không được tiêu quá vạn nguyên.
”Trương Tú nghe hoàng đế nói vậy thì không khỏi sửng sốt, hắn không hiểu, vạn lượng bạc trắng đủ duy trì cho quân đoàn vạn người trong vòng một năm rồi, nhưng mà dùng chừng đó tiền cho đội ngũ nghìn người là không hợp lý.
Vân Chiêu trầm ngâm: “ Tiền kỳ thế đã, sau này xem rồi tăng thêm.
”Trương Trú quyết định phải nói ra: “ Bệ hạ, vạn đồng bạc với đội quân nghìn người đã là quá nhiều rồi.
”Vân Chiêu lắc đầu:” Sau này ngươi sẽ phát hiện, vạn đối với những người này mà nói không nhiều, lần này tuyển người, toàn thể tộc nhân Vân thị đều trong phạm vi được lựa chọn, dù ở trong quân hay là thư viện đều có thể tham gia, bổng lộc sẽ gấp mười lần quân đội khác, vì thế trẫm muốn những kẻ này phải xứng đáng với bổng lộc.
”Trương Tú thấy ý Vân Chiêu đã quyết, không nhắc tới chuyện tiền bạc nữa.
” Bệ hạ cần bao lâu thành quân?”“ Năm năm.
” Vân Chiêu nói xong lấy bút lông viết hai chữ lớn đưa cho Trương Tú:“ Ưng Khuyển sao? Ưng khuyển của bệ hạ, cái tên này dễ làm người ta liên tưởng tới Cẩm Y Vệ và Đông Xương.
” Trương Tú lẩm bẩm, chợt phát hiện Vân Chiêu liếc nhìn mình, không nói thêm nữa:” Thần hiểu rồi.
”Sau đó lui ra ngoài.
Vân Chiêu nhìn lên Ngọc Sơn, Ngọc Sơn rất cao, cao một cách khắc thường, một mình nhô lên giữ bình nguyên, nó bắt đầu từ phía bắc ngả về phía đông, ở phía đông hình thành một vách núi dựng đứng, nhìn rất nguy hiểm, nhưng nó đã đứng đó vô số năm.
“ Hi vọng lần này hắn không làm trẫm thất vọng.
”Đợi khi Vân Chiêu hoàn toàn bình phục lại bố trí xong xuôi mọi việc, mùa xuân năm Tân Hoa thứ năm cũng đến như kỳ hẹn.
Trong thời gian này Vân Chiêu rất ít khi về nhà, Vân Nương biết nhi tử đang bài binh bố trận, liền hạ lệnh cấm túc với Phùng Anh, Tiền Đa Đa, không cho tới đại thư phòng tìm Vân Chiêu.
Vì Vân Chiêu trở nên nghiêm túc, cho nên toàn bộ Đại Minh không có tiếng cười nữa.
Cũng trong mùa đông đó, Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu liên hợp pháp bộ, khố tàng, chia quân ba đường, chỉnh đốn Đại Minh, trong vòng ba tháng, thanh trừng quan lại, xử trảm người, đi đày người, còn lại ngồi tù.
Quan viên bị sử phạt lên tới hơn , bị khiển trách hơn .
Chưa nói cái gì khác, vẻn vẹn Nhật báo Lam Điền ngày ngày liên miên cho đăng tin quan viên ngã ngựa làm người ta không sao vui nổi.
“ Cha, ngay cả công thần cũng không được xá miễn sao?” Vân Chương khi ăn cơm cùng Vân Chiêu, thấy y lúc nào cũng nhìn báo, nhỏ giọng hỏi:Vân Chiêu nhìn đại nhi tử khao khát học hỏi, nhìn nhị nhi tử cắm mặt ăn cơm, lắc đầu nói:” Muốn xá miễn cho tội nhân, phải cân nhắc trước sau kỹ càng mới có thể quyết định.
Trong số những người bị bắt lần này, không ai vô tội, cũng không ai có thể thông cảm, bọn họ trước kia đúng là vô vàn công tích, nhưng khi làm quan lại làm càng nhiều việc có lỗi với bách tính và triều đình.
”“ Công lao của họ đã được triều đình ban thưởng rồi, giờ họ phạm tội thì phải trừng phạt.
Điểm này con phải nhớ kỹ, sau này tuyệt đối không được dùng quyền xã miễn của con, dùng một lần là uy vọng của con lại giảm đi một bậc.
”Một hoàng đế làm sao mới có uy nghiêm, chỉ có hai cái thôi, một là lạnh nhạt với cận thần, hai là yêu cầu nghiêm khắc.
Đây là cách mà tất cả hoàng đế dùng nát rồi, nhưng thủ đoạn không sợ cũ, chỉ sợ vô dụng thôi.
Có điều làm thế thì quan hệ thân mật kiến lập lên với thủ hạ trước kia mất hết, Vân Chiêu thành cô gia quả nhân là điều tất nhiên.
Buổi tối Vân Chiêu về nhà, ngủ cùng với Tiền Đa Đa, đột nhiên phát hiện, hai người sản sinh khoảng cách.
Trước kia Tiền Đa Đa như con bạch tuộc quấn chặt lấy y, dù là ngủ rồi cũng không chịu buông tay, giờ thì hay rồi, vì long sàng của hoàng đế đủ lớn, cho nên khoảng cách hai người đủ xa, vươn tay không chạm vào được.
Trước kia Tiền Đa Đa giận dỗi, Vân Chiêu luôn dỗ dành nàng, hôm nay Vân Chiêu không có ý định đó, nằm xuống một cái là mệt mỏi thiếp đi rồi.
Buổi sáng thức dậy, phát hiện Tiền Đa Đa cung kính ngồi ở bên giường, mắt sưng húp, không cần quay lại nhìn gối của nàng, ướt là cái chắc.
Dù Vân Chiêu muốn an ủi nàng, có điều nghĩ tới tính cách ngang ngược của nàng, cuối cùng lạnh nhạt rời giường, rửa ráy, gọi Vân Xuân, Vân Hoa mang bữa sáng lên.
Hai đứa ngốc này rất cao hứng, Vân Hoa còn lấy một cái bánh bao của Vân Chiêu, vừa hầu hạ Vân Chiêu ăn cơm, vừa ngấu nghiến lót dạ.
Rất tốt, đó mới là chuyện thường ngày ở hậu trạch Vân thị, Vân Chiêu thấy rất ấm áp.
Bây giờ Vân Chiêu chẳng nhắc chuyện gả Vân Xuân, Vân Hoa đi nữa, hai đứa ngốc này tựa hồ chấp nhận số mệnh rồi, trong nhà các nàng cũng không nói tới nữa.
Tiền Đa Đa yên tĩnh nhìn Vân Chiêu nói cười với Vân Xuân, Vân Hoa, nàng rất muốn tham gia, nhưng mà thấy Vân Chiêu lãnh đạm, cúi đầu xuống ăn cơm của mình.
Ăn xong Vân Chiêu mới nói:” Chuyện Hiển Nhi muốn làm, nàng chớ ngăn cản, nếu nó thấy bất công, có thể đi làm huyện lệnh Lam Điền, Chương Nhi chọn nơi khác là được.
”Tiền Đa Đa bặm môi, nước mắt sắp chảy ra bị nàng ngăn lại, không còn nữa, vì Vân Chiêu nói câu này làm nàng nhói đau hơn cả đánh mắng nàng.
Vân Chiêu không giải thích, ăn xong thơm Vân Xước một cái rồi đi.
.