Đã một thời gian dài chưa rời khoang thuyền, hôm nay cảm thấy trong người khỏe hơn, với lại ở trong khoang mãi rất ngột ngạt, ngài Địch Tạp Nhĩ chống gậy đi lên boong tàu.
Mặc dù tàu rất lớn, nhưng ở trên biển khơi thì chẳng là gì, hành trình dài ngày khiến người ta mệt mỏi, cũng may y sinh Đại Minh có kinh nghiệm đi biển rồi, lại thêm chuẩn bị chu đáo, mới không khiến sức khỏe ngài Địch Tạp Nhĩ kém đi, thậm chí là bệnh cũ còn có vài dấu hiệu khởi sắc.
Chỉ là thực sự mệt mỏi.
Ông ta nhìn trời xanh, hít thở từng cơn gió biển mang theo vị mặn mòi, cảm thấy cái phổi ốm yếu của mình như đang reo vui, đang làm vài động tác vặn mình nhẹ nhàng thì thấy Lại Đỉnh Thành và Trương Lương đang nghiên cứu một bản đồ, tò mò đi tới, vì ông nhận ra họ đang nghiên cứu bản đồ Châu Phi.
Ngài Địch Tạp Nhĩ hỏi:” Các vị cũng chuẩn bị bắt nô lệ da đen à?”“ Ngài Địch Tạp Nhĩ, chúng tôi không định buôn bán nô lệ da đen.
”“ Theo tôi biết rất nhiều quốc gia Châu Âu đã bắt đầu bắt nô lệ da đen rồi, vì họ thấy đâu là chuyện làm ăn lợi nhuận lớn, chẳng lẽ hoàng đế Đại Minh không hứng thú?”Lại Đỉnh Thành nghiêm túc đáp: “ Thưa ngài, nếu hạm đội hải quân mà lại đi làm chuyện này, đó là sự sỉ nhục của quân nhân, chỉ có những tên thương nhân lòng tham không đáy mới đi làm những chuyện xấu hổ đó.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ tán thưởng: “ Ngài đúng là người chính trực.
”Lại Đỉnh Thành nói: “ Đợi ngài tới Đại Minh sẽ biết, hoàng đế của chúng tôi càng là người chính trực.
”“ Ồ tôi rất mong đợi điều đó.
”Ngại Địch Tạp Nhĩ mỉm cười, ông lấy cớ gió lớn, quay về khoang thuyền.
Về tới khoang thuyền, ngài Địch Tạp Nhĩ đứng sau lưng Tiểu Địch Tạp Nhĩ xem cháu mình làm bài, đợi nó làm xong bài rồi, dặn:” Cháu có thể theo ngài Trương Lương học tập, nhưng ông không cho phép cháu tham gia mua bán nô lệ, đây là hành vi thiếu danh dự, bất kể một người có lương tri nào cũng không nên tham dự vào.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngạc nhiên:” Theo cháu biết người Đại Minh chưa bao giờ tham gia vào chuyện buôn bán nô lệ.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ từng trải nhiều, không dễ tin tưởng lời người khác như cháu mình, dù những người Minh tỏ ra rất lễ độ có học thức, nhưng đó chỉ là với những người có học thức cao bọn họ thôi, ông thấy cách bọn họ đối xử với hải tặc rồi, thậm chí còn tham lam hung ác hơn cả hải tặc.
Những người như thế sao có thể mang mục đích nào khác với những người da đen còn sống hết sức nguyên thủy được, ngài Địch Tạp Nhĩ thở dài: “ Ông nhìn thấy bọn họ nghiên cứu bản đồ Châu Phi, cũng thấy bọn họ vẽ một vòng tròn ở Ai Tắc Nga Bỉ Á (Ethiopia), xem ra bọn họ muốn bắt nô lệ ở đó rồi.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ nghe thế không nhịn được cười, nắm tay ông ngoại:” Ông ơi, mục tiêu bọn họ đúng là Ai Tắc Nga Bỉ Á, nhưng mà không phải để bắt nô lệ đâu ông, họ muốn thực hiện một vụ làm ăn với hoàng đế của Ai Tắc Nga Bỉ Á.
”“ Làm ăn gì? Ông không thấy đám người da đen đáng thương đó có gì để chúng ta trao đổi.
”“ Cà phê, ông ngoại, hoàng đế Đại Minh muốn uống cà phê, lão sư nói với cháu rồi, còn muốn cháu tham gia vào vụ giao dịch này.
”Thuyền cập bến, Trương Lương đem Tiểu Địch Tạp Nhĩ cùng mười người khiêng hòm tài vật xuống thuyền, bọn họ vũ trang rất hạn chế, không có vẻ gì muốn đi bắt nô lệ.
Hoàng đế của Ai Tắc Nga Bỉ Á xem ra có vẻ là một người thân thiện.
Trong mắt Tiểu Địch Tạp Nhĩ, ông ta ngoại trừ có quá nhiều vợ ra thì không có khuyết điểm nào hết.
Đương nhiên, nếu như ông ta rộng rãi một chút, cho những người vợ của mình mặc quần áo vào, che bầu ng ực lộ ra ngoài thì càng tốt.
Còn về phần hoàng đế bệ hạ mặc tơ lụa, khoe ra đặc trưng nam giới của mình thì Tiểu Địch Tạp Nhĩ có thể tiếp nhận, vì dù ai có cái đó to như vậy đều muốn khoe với người ta.
Nó yên tĩnh ngồi phía sau lão sư xem vũ đạo của mỹ nhân Ai Tắc Nga Bỉ Á, lại xem điệu múa chiến tranh khiến người ta nhiệt huyết sôi sùng sục, Tiểu Địch Tạp Nhĩ phát hiện giao dịch giữ lão sư và hoàng đế đã kết thúc.
Vàng, bảo thạch, ngà voi đổi lấy rất nhiều đồ gồm, tơ lụa, cùng với các loại dụng cụ, công tâm mà nói, Tiểu Địch Tạp Nhĩ cho rằng đây là giao dịch công bằng.
Chưa kể lão sư còn chủ động hiến cho hoàng đế rất nhiều vũ khí các loại, số vũ khí này tới từ đám hải tặc nay là tù binh trên thuyền Hoa Sơn.
Hoàng đế còn lấy một viên bảo thạch lớn ra mong đổi ít hải tặc.
Đó là vị hoàng đế nói tiếng Hà Lan rất lưu loát.
Lão sư Trương Lương nói tiếng Hà Lan cũng không tệ, thấy viên bảo thạch kia rất đẹp, lão sư liền đồng ý.
Vốn dựa theo quy củ trên biển, đám hải tặc này chỉ có hai kết cục, một là bị treo lên giá chữ thập trên biển, hai là tìm một đảo nhỏ không người thả xuống tự sinh tự diệt.
Hoàng đế có được tên hải tặc bị đưa tới trước mặt hoàng đế, đám hải tặc run lẩy bẩy nhanh chóng bị người da đen nhấn chìm.
Đợi làn sóng người tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại từng vũng máu, còn người thì biến mất rồi, Địch Tạp Nhĩ nhìn thấy thiếu niên bằng tuổi mình bôi rất nhiều màu trắng trên mặt dùng sức cắn xé cánh tay, nó muốn nôn.
Có điều thấy lão sư vẫn trò chuyện vui vẻ với hoàng đế, nó cố gắng trấn định, lấy quả chuối, nhìn thiếu niên da đen kia rồi thong thả ăn chuối tiêu.
Hoàng đế của Ai Tắc Nga Bỉ Á chắc chắn là người thông minh, khi lão sư Trương Lương đề xuất muốn mua lượng lớn " Cà phê" của bọn họ, ông ta chỉ lên trời nói, đó là bảo vật mà thiên thần ban cho người Ai Tắc Nga Bỉ Á, không thể mua bán, nếu không sẽ bị tổ tiên nguyền rủa.
Tức là thêm tiền.
Hoàng đế biểu diễn quá lộ liễu, ngay Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng nhận ra.
Khi Địch Tạp Nhĩ cho rằng nên dùng thủy quân dũng mãnh thuyết phục hoàng đế thì lão sư Trương Lương lại mang ra nhiều thứ tốt hơn nữa thuyết phục hoàng đế trao đổi.
khẩu pháo pound, với thùng thuốc nổ, viên đạn pháo.
Đồng thời hạ lệnh thủy binh thao diễn đại pháo ! Hiệu quả rất tốt, hoàng đế quên luôn tổ tiên nguyền rủa, đồng ý lấy "cà phê" ra đổi.
Hoàng đế còn nhiệt tình mời đoàn người bọn họ ở lại hoàng cung của ông ta, dạy họ dùng hỏa pháo, ông ta còn kéo người vợ xinh đẹp nhất của mình tới hầu hạ lão sư.
Lão sư giận lắm, cho rằng hoàng đế xỉ nhục mình, nói coi hoàng đế là bạn, sở dĩ cho họ hỏa pháo, là vì không muốn cường đạo Châu Âu cướp bóc Ai Tắc Nga Bỉ Á.
Tình cảm là vô giá.
Hoàng đế cho rằng lão sư là người tốt, kiếm trong bộ tộc xử nữ, biết Tiểu Địch Tạp Nhĩ là học sinh của lão sư Trương Lương, lại thưởng cho nó một mỹ nhân.
Lão sư chỉ từ chối một lần, mỹ nhân liền bị bẻ cổ, Tiểu Địch Tạp Nhĩ vội kéo cô bé thuộc về mình ra sau lưng, còn cám ơn hoàng đế ban thưởng, mặt lão sư trắng bệch.
Mặc dù hành vi giết người mình dọa người ngoài như thế là rất ngu xuẩn, nhưng lão sư đã tỏ ra sợ hãi, là học sinh, tất nhiên phải càng kém hơn.
Khi toàn bộ giao dịch đã hoàn thành, lão sư chuẩn bị cáo từ về thuyền, hoàng đế thưởng cho rất nhiều vàng, sừng tê, da sư tử.
Khi bọn họ không hiểu gì, thì hoàng đế lại ra lệnh các bà vợ của mình dùng dao cạo hết đất dính trên giày họ.
Hoàng đế giải thích:” Bảo thạch, vàng, ngà voi chỉ là thứ sinh ra trên mảnh đất này, gặp được bạn tốt đem chia sẻ không hề gì, nhưng đất đai của Ai Tắc Nga Bỉ Á là do xương cốt tổ tiên hóa thành, một chút cũng không thể mang đi.
”Lão sư nghe vậy vài một cái thật dài.
.