Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Ran
Beta: Dâu Tây
_________
Tay cô luồn qua tóc mái rồi đặt lên trán cậu.
Carlos mở mắt, cậu nghe thấy Bella nói:
“Carlos, hình như anh bị sốt rồi?”
Cậu định nói không phải nhưng trước mắt đột nhiên đảo loạn như động đất. Có lẽ cậu bị sốt thật rồi.
Tô Thanh Gia nhờ mấy anh và huấn luyện viên đưa người bệnh cao một mét bảy này tới phòng y tế.
Vạch thủy ngân trên nhiệt kế báo Carlos sốt , độ, không quá cao nhưng cũng không hề thấp.
Carlos chỉ có thể tiêm và uống thuốc..
Tất cả đều do Carlos bị dính mưa nhưng không đi thay quần áo, cộng thêm ngồi trên nền đất quá lâu. Cho dù sức khỏe tốt đến mức nào thì cũng không phải “kim cương bất hoại”, vì vậy chuyện bị sốt là bình thường, huấn luyện viên yêu cầu cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, Garcia và những người khác vây quanh xem xét tình hình.
Chuyện duy nhất khiến Carlos vui mừng là…tuy phải ở trong ký túc đọc sách suốt kì nghỉ đông, nhưng ngày nào Bella cũng đến thăm cậu, Oleguer thì không có ở đây, cậu sẽ không phải ăn kẹo mút cầu vồng nữa.
Carlos giặt sạch và phơi khô chiếc khăn, sau đó gấp lại cẩn thận bỏ vào túi kín, cậu cho rằng làm vậy mùi hương sẽ không bay mất.
Dù không được phép đá bóng trước khi nhận được kết quả hoàn toàn ổn định nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, bởi vì ngày ngày khi đến Bella cũng mang đồ tự làm đến cho cậu.
Mọi người thắc mắc tại sao cậu biết là Bella tự làm?
Câu hỏi đó thật vô nghĩa, đương nhiên cậu biết rồi, Bella xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, thông minh như vậy, khéo léo như vậy, chắc chắn là do Bella làm rồi.
Hừ!
Tuy rằng bây giờ Bella chỉ coi cậu là bạn tốt, nhưng ít nhất cậu cũng là bạn thân duy nhất của Bella. À còn cái cô nhóc học sinh lớp ba kia, nhưng đó là con gái, cậu có thể tạm chấp nhận.
Cậu mở quyển vở trên đầu giường ra, cầm bút chì bắt đầu vẽ.
Sau hơn nửa năm tập vẽ, cậu đã có thể phác họa vài đường, quá trình này không thể không nhắc đến công của Oleguer – một người vẽ đẹp, dạy học cũng ổn, tuy tính cách Oleguer không tốt lắm, song cũng không ảnh hưởng đến tổng thể.
Cậu đã dùng cuốn vở này được một thời gian, nhiều trang giấy bị vẽ kín, đối tượng trên đó luôn là một người.
Người đó không ai khác chính là Bella – Búp bê tóc đen trong lòng cậu.
Hiện giờ cậu không muốn Bella nhìn thấy. Bởi vì cậu muốn vẽ một bức đẹp nhất tặng làm quà sinh nhật cho Bella.
Cậu không muốn lại như trận bóng thất bại kia, cậu muốn món quà sinh nhật đó thật hoàn hảo.
o(︶︿︶)o
Cây trầu bà vàng trên đầu giường rất khỏe mạnh, Carlos thường xuyên thay nước, rửa sạch thân và lá cây già của nó.
Trầu bà vàng càng lớn càng tràn đầy sức sống, điều đó khiến Carlos rất vui, ít nhất cậu đã chăm sóc tốt món quà Bella tặng.
____________
Đến đầu học kỳ thứ ba, Tô Thanh Gia bị sốc.
Ba của Hạ Nhạn Minh nói Hạ Nhạn Minh bị thất tình, vậy nên phải đưa cậu bé về nước chữa trị vết thương lòng.
Trong lòng Tô Thanh Gia rất là….
⊙﹏⊙(⊙⊙)(─.─|||
Để cô nói cho mà nghe, một nhóc con lớp thì thất tình cái gì, đã vậy còn phải về nước dưỡng thương???
Tới khi thấy Chu Sách nắm tay thiên nga trắng đi học, Tô Thanh Gia càng sốc hơn.
Tốt rồi, cuối cùng cô cũng hiểu lí do vì sao Hạ Nhạn Minh thất tình.
Nói ngắn gọn là anh em tốt cướp mất cô gái mình thích, sau đó người anh em và cô gái đều nói chúng mình đang yêu nhau, mong cậu chúc phúc, thành toàn cho chúng mình.
Tô Thanh Gia yên lặng suy ngẫm tình huống hài kịch này, không khỏi đau lòng thay cậu nhóc, Hạ Nhạn Minh quả thật rất đáng thương.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ba mẹ cậu bé suy nghĩ khá thoáng, nếu ở trong nước thì đã bị răn dạy từ lâu rồi.
Thiếu một người chỉ còn lại bốn đứa, nhưng ai cũng có đôi, đừng vội hiểu lầm, Tô Thanh Gia bị Lưu Mộng Nhã kéo đến ngồi cùng để xem Chu Sách và Tiêu Vận âu yếm nhau.
Thấy hai đứa trẻ con tý tý lại mình thích cậu, Tô Thanh Gia cũng nhận ra nguyên nhân thiên nga trắng chọn cậu bé mặt chữ điền Chu Sách.
Đơn giản vì cậu bé mặt chữ điền lớn nhanh nên cao hơn thiên nga trắng, do vậy cậu bé mặt tròn chưa dậy thì kia nghiễm nhiên bị cho ra rìa.
Trường tiểu học và trường trung học nằm gần nhau, vậy nên tuy không học cùng trường nhưng vẫn có thể gặp nhau.
Vừa xuống xe, bạn trai đã nắm tay dẫn thiên nga trắng đi, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của thiên nga trắng, Tô Thanh Gia và Lưu Mộng Nhã đều phải chớp mắt vài cái mới dám khẳng định đây quả đúng là thiên nga trắng.
Tô Thanh Gia tỏ vẻ lòng dạ con gái như mò kim đáy biển, trước kia xa cách, bây giờ lại thành ra như vậy.
Thực sự là quá tội lỗi.
Lưu Mộng Nhã không để Tô Thanh Gia đi, cô bé ngượng ngùng, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Tô Thanh Gia, theo cậu tình yêu là gì?”
Tô Thanh Gia bị dọa sợ, cô nuốt vội một ngụm nước miếng rồi hỏi lại: “Cậu vừa nói gì?”
“Thì là, cậu thấy tình yêu là gì?” Lưu Mộng Nhã hơi nhếch miệng.
“Khụ khụ, cậu thật sự đang hỏi điều này?” Tô Thanh Gia ho khan mãnh liệt.
“Đúng vậy, cậu nhìn xem, Chu Sách và Tiêu Vận thật hạnh phúc, tình cảm giữa họ rất tốt.”
Tô Thanh Gia gõ nhẹ lên trán cô nhóc có vẻ mặt chờ mong, “Này, cậu làm sao vậy, con mắt nào của cậu nhìn thấy họ đang hạnh phúc?”
Lưu Mộng Nhã tức giận, miệng chu lên, nói: “Mình không sao! Mình dùng đôi mắt này để thấy mà, hôm nay Chu Sách dắt tay cậu ấy, thân mật với cậu ấy, đã vậy còn mang cho cậu ấy rất nhiều chocolate.” Giọng nói có chút khao khát, “Sau này mình sẽ tìm một người bạn trai đối tốt với mình và cho mình thật nhiều chocolate.”
Thì ra bây giờ trẻ con lớn nhanh như vậy. Tô Thanh Gia nghĩ lại mới thấy đời trước hồi học lớp ba mình thật ngốc nghếch. Cô cảm thấy bất lực, “Vậy hả?”
“Mình muốn tìm bạn trai, chờ mình lớn hơn sẽ tìm ngay. Ha ha.” Khuôn mặt bánh bao trắng nõn của Lưu Mộng Nhã chuyển thành bánh bao hồng, “Bella, đến lúc đó chúng ta cùng nhau lấy chồng được không, mọi người đều nói bạn thân có thể cùng lấy chồng, cùng làm chung hôn lễ.”
Tô Thanh Gia không chịu nổi sự quấy nhiễu này nên đành đồng ý.
“Được”.
Khi lên cầu thang, không hiểu tại sao đầu Tô Thanh Gia luôn hiện lên lời nói, “Tìm bạn trai, cùng nhau lấy chồng……” Tô Thanh Gia rùng mình, đôi mắt xanh xám như ẩn như hiện.
Bà dì này không muốn nghĩ nữa, không cần nghĩ nhiều, không thể nghĩ nhiều, đúng, chính là như vậy.
Mang danh là con gái của nhà ngoại giao, cô tuyệt đối không thể phá hỏng “đóa hoa” của nước láng giềng thân thiện. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch.
___________
Cơ thể Carlos đã hoàn toàn hồi phục, cậu được phép quay trở lại tập luyện.
Các thành viên U ôm và chào mừng cậu trở lại đội, Garcia đưa cho cậu một chiếc hộp lớn, “Cậu bé đẹp trai, mở ra xem đi.”
Carlos bắt đầu mở hộp dưới cái nhìn chăm chú của đồng đội, đó là hai đôi giày chơi bóng, đều là giày đinh đi mưa màu xanh, may thủ công đẹp mắt.
“Anh chàng đẹp trai, đi thử xem có hợp không?” Garcia nói.
Đáy mắt Carlos hơi xót, cậu cởi giày của mình ra rồi đi vào, “Rất hợp, rất vừa vặn.” Cậu xúc động tiến lên ôm Garcia và các đồng đội một cái.
“Cảm ơn.” Ngoại trừ cảm ơn, cậu không biết nên nói gì, không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của cậu lúc này.
“Cảm ơn mọi người.” Carlos nói lại lần nữa, cậu biết hai đôi giày này rất xa xỉ.
Garcia vỗ vai người cao ngang tầm với cậu, cười nói: “Bọn tôi không dám nhận lời cảm ơn này, bọn tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Cậu nên cảm ơn Bella, cô ấy mới là đại gia. Bọn tôi cùng lắm chỉ tính là chân chạy vặt thôi.”
“Cậu đừng nói cho Bella biết, Bella không muốn bọn tôi nói với cậu.” Garcia nhướng mày hỏi lại “Biết chưa?”
Carlos trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu cười cười, má lúm đồng tiền sâu hoắm lại, “Ừ, tôi sẽ không nói đâu.” Cậu cảm thấy đóa hoa trong lòng càng lúc càng nở to hơn, đầy đến nỗi căng trướng nhưng cậu vẫn rất thoải mái.
Cậu cho rằng cách duy nhất để cảm ơn chính là quý trọng cô gái mà Chúa đã ban cho cậu. Cậu thề, từ giờ trở đi, mỗi lần cậu ghi bàn đều vì cô, không vì bất kì ai khác.
Tương lai có cậu và cô.
Các đồng đội chưa bao giờ nhìn thấy Carlos cười hạnh phúc đến thế, một người trong lên tiếng trêu đùa: “Này, Carlos, nói thật, nếu cậu không đi đá bóng thì nên sang đóng phim Hollywood.”
Garcia bổ sung: “Tiếc thật, bây giờ gương mặt này không thể làm cơm ăn được.” Nói xong anh còn âm thầm tưởng tượng trong đầu.
Carlos chạy vụt đi, cậu phải tránh mặt khỏi móng vuốt của đồng đội.
Đây là lần đầu tiên mấy thành viên U nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Carlos, tất cả đều không nhịn được cười. Carlos nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài lạnh lùng và khuôn mặt than thường nhật. Tuy nhiên tai phải vẫn hơi ngọ nguậy, nhỏ đến mức khó có thể phát hiện được. Cậu tự cho rằng Bella cũng thích khuôn mặt này.
Alexs thổi còi báo hiệu: “Các chàng trai, đã đến giờ tập hợp.”
U dừng việc chơi đùa, nhanh chóng chạy đến. Carlos ôm hộp chạy vội tới.
“Xét thấy lần trước thi đấu dưới mưa, mọi người đều có phần luống cuống, vậy nên từ giờ thầy quyết định đẩy mạnh huấn luyện trên phương diện này.” Huấn luyện viên Alexs tiếp tục nói, “Trong tuần này, hơn nửa tổng số trận sẽ bị xối nước để mô phỏng trận đấu dưới mưa.”
Có thành viên tò mò cúi xuống sờ thảm cỏ: “Là thật này, thảm cỏ khá ướt, tất cả đều là nước.”
“Chẳng lẽ thầy lừa các em?” Alexs nhướng mày, “Tôi muốn tất cả các em ngã ở chỗ nào thì đứng dậy từ chỗ đấy, không vì thất bại nhất thời mà phủ nhận nỗ lực của bản thân, bây giờ chúng ta đang cố gắng leo lên đỉnh núi, các em có đủ quyết tâm không?”
“Có…”
“Nói to lên, tôi không nghe rõ, sáng chưa ăn cơm sao?”
Các đội viên U nói lớn hơn, mặt ai nấy đều đỏ lên, “Có!”
Alexs thổi còi lần nữa, “Bây giờ các em trở về thay giày đi mưa vào, ba phút sau tập hợp ở sân bóng, chúng ta sẽ bắt đầu.”
Carlos và các đồng đội chạy về phòng thay đồ, chân cậu vẫn đi đôi giày đi mưa kia.
Cậu trịnh trọng đặt chiếc hộp vào trong ngăn tủ.
Cố lên, Carlos, tất cả vì Bella.