Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Ran
Beta: Dâu Tây
_________
Sao trời lấp lánh, đèn đường mờ ảo.
Tô Thanh Gia cố gắng chớp mắt để có thể nhìn rõ hơn, từng câu chữ chân thành nhẹ nhàng tiến vào lòng cô, nước mắt khẽ lăn xuống.
Lồng ngực Carlos liên tục phập phồng, hình xăm trên ngực trái nằm nổi bật giữa làn da trắng.
“Te amo, 苏清嘉”, nửa câu trước là tiếng Tây Ban Nha, nửa câu sau là tiếng Trung, vết mực màu đen rõ nét, có lẽ mới xăm không lâu.
Carlos nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Bella, anh biết anh chưa đủ tốt, cũng chưa đủ xuất sắc, anh còn rất nhiều điểm yếu kém, nhưng anh sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, anh sẽ luyện viết tiếng Trung thật đẹp, sẽ vẽ tặng em bức tranh đẹp nhất.”
“Anh không biết tương lai em thích người như thế nào, nhưng anh sẽ cố trở thành mẫu người mà em thích, anh không tới quán bar, không hút thuốc, không đánh nhau với người khác, không trốn học, không đánh bài; anh sẽ luôn chải tóc gọn gàng, để nó không giống tổ quạ, anh sẽ chăm sóc tốt cây trầu bà vàng em tặng, để nó có thể sinh sôi nảy nở, anh sẽ chăm chỉ nghe những khúc piano, cố gắng tìm hiểu về lĩnh vực âm nhạc……”
“Có lẽ năm năm sau, em không thích anh, không sao cả, có thể lúc đó anh vẫn không phải là lựa chọn tốt nhất đối với em. Mười năm sau, em không thích anh, cũng không thành vấn đề, vì anh vẫn chưa cho em được cuộc sống tốt nhất. Hai mươi năm sau, em không thích anh, được thôi, vì anh bắt đầu già rồi, không xứng bên em. Năm mươi năm sau, em không thích anh, không sao hết, lần này anh sẽ ở bên cạnh em, vì em bắt đầu già đi, những người khác sẽ rời khỏi em, nhưng anh vẫn luôn yêu em.”
“Anh không biết Trung Quốc ở đâu, nước Mỹ như thế nào, nhưng anh biết rằng, Bella, bất kể em ở đâu, trong tim anh, em vĩnh viễn đẹp nhất.”
Tô Thanh Gia cố gắng kiềm chế cảm xúc, không muốn nước mắt tiếp tục rơi, nhưng tim cô dường như đã nứt một đường to, không thể nào vá lại được.
Carlos bước từng bước đến gần cô, ánh đèn chiếu xuống làm bóng cậu trở nên lớn hớn, “Bella, anh không biết ăn nói, thường xuyên chọc em giận, anh không thông minh, toàn phiền em phải kèm bài tập, anh biết đôi lúc anh còn quá ấu trĩ, suy nghĩ trẻ con, nhưng anh sẽ vì em, thay đổi hết những thói quen xấu.”
Tô Thanh Gia bị cậu ôm vào lòng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ lồng ngực của cậu, trái tim màu đỏ nhảy nhót trong đêm tối xen lẫn với tiếng ve, tai cô áp lên ngực trái của cậu, dường như có thể nghe thấy con tim ấy đang nói chuyện với mình.
“Tô Thanh Gia”
“Đây là lần đầu tiên anh chưa được sự cho phép của em mà đã ôm em, mong em đừng giận.” Carlos buông tay, cúi thấp đầu, cụp mắt xuống, “Bella, về nghỉ ngơi đi, chúc em có một cuộc sống vui vẻ ở Mỹ.”
Thấy cô không có ý định đi, Carlos lại vươn tay kéo vạt áo của cô lần nữa, “Xem anh này, lại chọc em khóc rồi, buổi tối trời lạnh, đừng để bị cảm, mau về đi, anh đứng đây nhìn em lên.”
“Ngày mai anh có đến tiễn em không?” Tô Thanh Gia nghẹn ngào hỏi.
Cậu bé tóc vàng cười xán lạn, nhưng ẩn sâu trong đấy là chút gì đó hiu quạnh, “Tất nhiên là có, anh nhất định sẽ đến tiễn em. Ngày em về, anh cũng sẽ là người đầu tiên đến đón em. Nhanh về phòng nào, không còn sớm nữa.”
Tô Thanh Gia xoay người, bóng hai người đang đan vào nhau bỗng bị tách ra, Tô Thanh Gia quay đầu lại nhìn, thiếu niên kia mỉm cười vẫy tay với cô.
Đầu tháng mười, một cơn mưa lớn rửa trôi sự nóng bức ở Barcelona, cây ngô đồng xanh biếc vẫn đứng đấy, kiên cường như đang tiễn lính ra trận.
Sân bay El Prat, chuyến bay đi Mỹ sắp sửa cất cánh, Tô Thanh Gia đang đứng ở cửa kiểm tra an ninh.
“Bella, con nhìn gì đấy?” Thấy con gái vẫn đang trông mong gì đó, MInh Linh hỏi.
Cô sắp lên máy bay rồi, nhưng người cô chờ vẫn chưa tới, cô nhìn Minh Linh lắc đầu một cái, “Không có gì ạ, con nhìn một cái rồi vào ngay, có lẽ phải rất lâu sau mới có thể nhìn lại.”
Tô Tĩnh Khang vuốt ve mái tóc dài của Tô Thanh Gia: “Nếu có thời gian ba mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con, con yên tâm, nếu ba bận thì mẹ sẽ đi.”
“Bảo bối, đừng nghĩ nhiều, còn có kì nghỉ mà? Kỳ nghỉ con có thể về, mẹ làm cho con món con thích được không?” Minh Linh ngồi xổm xuống, nét cười của bà rất đẹp, nhưng viền mắt sưng đỏ đã bán đứng bà.
Louis an ủi hai vợ chồng một hồi: “Không sao đâu, không tin tôi à? Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Bella, hai người cứ yên tâm. Bao giờ nghỉ hè tôi dẫn con bé về thăm nhà.”
Tô Tĩnh Khang gật đầu, nói: “Đành nhờ hết vào ông, Bella vẫn còn nhỏ, haizzzzz.”
Tiếng loa phát thanh ở sân bay vang lên, đã đến lúc Tô Thanh Gia và Louis phải đi.
Minh Linh và Tô Tĩnh Khang vẫy tay chào họ, những giọt nước mắt ly biệt lăn xuống.
Tô Thanh Gia quay đầu nhìn lại, người đón kẻ đưa trong sân bay rất nhiều nhưng cô không tìm được người mình mong đợi. Cô kìm nén cảm xúc buồn tủi, vẫy tay chào ba mẹ, đi theo Louis vào trong.
“Bella, chờ chút, chờ một chút, Bella….” Tiếng gọi của Carlos truyền đến từ lối vào, Tô Thanh Gia lập tức quay đầu lại.
Cậu bé tóc vàng hơi hoảng loạn, người chảy đầy mồ hôi, gò má đỏ ửng, tốc độ là ưu thế của cậu nên chỉ chốc lát cậu đã chạy đến lan can bên này.
“Bella, chờ chút, một chút thôi, một chút thôi được không?” Cậu thở hồng hộc khẩn cầu Tô Thanh Gia.
Được Louis cho phép, Tô Thanh Gia nhanh chóng chạy tới, “Carlos, cuối cùng anh cũng tới.”
Carlos cười mệt mỏi, cậu đưa cái cốc trong tay ra, nói: “Anh đã nhận lời đến tiễn em mà. Bella, em có thể đáp ứng một yêu cầu nhỏ của anh được chứ?”
“Yêu cầu gì?” Tô Thanh Gia nhận cốc rồi hỏi lại.
“Trong này đựng nước suối ở Canaletes, Bella, em uống nó nhé?” Giọng nói của thiếu niên mang theo sự chờ đợi, mặc dù người rất mệt mỏi nhưng mắt vẫn sáng ngời.
Tô Thanh Gia biết chuyện kia… ở quảng trường Catalonia có một suối phun thần kỳ tên là Canaletes, truyền thuyết nói, người nào uống nước ở đó, chỉ cần còn sống, nhất định sẽ quay trở lại Barcelona.
Viền mắt Tô Thanh Gia ẩm ướt, cô cúi đầu uống hết, sau đó trả cốc lại cho Carlos, “Em nhất định sẽ trở về, em hứa.”
Louis thúc giục cô, Tô Thanh Gia nhìn vào mắt cậu nói: “Carlos, hẹn gặp lại, chúc anh ngày càng mạnh mẽ, hoàn thành được ước nguyện”.
Tai thiếu niên tóc vàng ngọ nguậy như cây quạt nhỏ đang đung đưa, “Ừ, nhất định rồi, Bella, anh cũng chúc em thuận buồm xuôi gió.” Cậu nhét một phong thư vào tay Tô Thanh Gia, lùi về sau vài bước, “Hẹn gặp lại, Bella.”
Trên máy bay, Tô Thanh Gia mở thư ra, trong đó chỉ có một tấm hình, là bức ảnh hình xăm trên ngực Carlos, sắc màu trắng đen bóp nghẹt từng hơi thở. Tô Thanh Gia kẹp vào trong sách, cất vào balo.
Sau khi trở về, Carlos đi bộ rất lâu trên quảng trường Columbus, cậu mua ít đồ ăn cho hải âu ở bến tàu, có một vài con hải âu xà xuống nhặt rồi bay đi, có một vài con gan lớn hơn vẫn tiếp tục mổ.
Năm đó Columbus xuất phát từ nơi này để đi tìm đại lục mới – châu Mỹ, Carlos biết nước Mĩ ở ngay bên kia biển rộng, nhưng cậu ngồi đây nhìn mãi mà đường chân trời vẫn không thay đổi.
Cậu đặt tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp tim của mình, hình xăm hơi nóng lên.
Trước khi Bella rời đi, một mình cậu tới đại lộ La Rambla, các nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn, bộc lộ tài năng của mình trước mặt người qua đường, trong con hẻm nhỏ bên rìa đường có một nghệ sĩ đàn khúc nhạc kinh điển “Mucho” [] được phối mới.
[] Bản nhạc Mucho: Bésame Mucho là một bài hát bolero được Consuelo Velázquez sáng tác năm . Bài này đã được Trường Kỳ đặt lời tiếng Việt dưới nhan đề “Yêu nhau đi”, Y Vân đặt lời dưới nhan đề “Đời là giấc mơ” và Phong Vũ dưới nhan đề “Giấc mơ xưa”.
Ngoài quán bar, một người đàn ông trẻ tuổi đang bày tỏ tình cảm với người con gái mình yêu, cô gái ngượng ngùng đồng ý. Sau đó họ cùng đi vào một quán xăm để xăm hình đôi.
Carlos đột nhiên hơi kích động.
Cậu cũng đi vào đó hỏi chủ quán xem có thể xăm cho cậu vài dòng được không?
Người thợ xăm hỏi cậu ý nghĩa của dòng chữ, cậu nói với anh ta đấy là tên của người con gái cậu thích, thợ xăm cười nói, “Anh cũng đoán là vậy.”
Sau khi khử độc, thợ xăm bắt đầu điều khiển máy, kim xăm lăn trên người cậu.
Khúc “Mucho” vẫn đang lặp lại, cậu chỉ nghe thấy một ít nhạc, đáy lòng cũng ngâm nga theo.
Hình xăm mang đến nhiều đau đớn hơn cậu tưởng tượng nhiều, nhưng Carlos cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.
Hồi học tiếng Trung, cô gái tóc dài từng nói với cậu, tên của cô bắt nguồn từ một bài thơ Trung Quốc, tuy nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn cố gắng ghi nhớ.
Trong tiếng Trung, đoạn thơ này có thể diễn tả như sau, “Trùng hồ điệp hoàn thanh gia, hữu tam thu hoa quế tử, thập lý hà hoa.” []
[] Dịch nghĩa:
Núi hồ tươi đẹp bao la,
Hương quế ba thu
Hoa sen mười dặm.
Bella nói, Thanh Gia có nghĩa là tươi đẹp.
Lúc nói đến đoạn này, Bella ngồi yên trước cửa sổ phòng học, đẹp tựa một bức tranh. Cậu cảm thấy tên của Bella rất đẹp, đẹp như cô vậy.
Cậu nghĩ hoa sen nở rộ mùa hạ, hương thơm của hoa quế trời thu cũng không sánh được với vẻ đẹp của Bella.
Trong lúc miên man, hình xăm đã được xăm xong, người thợ xăm giúp cậu lau chùi vết máu ở ngực, rửa đi màu mực thừa.
Năm ngày sau, hình xăm khép lại, Carlos không đợi được nữa, lập tức chạy tới tìm búp bê tóc đen.
Cậu muốn cho cô nhìn thấy hình xăm trên người, thấy được tình yêu mà cậu dành cho cô.
Gió đêm man mát, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác nhưng không hề cảm thấy lạnh.
Cậu kéo khóa áo xuống, bộc lộ tình cảm với người con gái mình thích.
Đây là lần đầu cậu thô lỗ ôm cô bé ấy, cậu kéo cô kề sát ngực trái của mình, nước mắt thấm lên da cậu nóng như một quả cầu lửa.
Cậu hy vọng cô có thể nghe thấy tiếng nói xuất phát từ trái tim cậu, cảm nhận được sự chân thành bừng cháy.
Cậu khắc cô lên trái tim, đưa cô tiến vào lồng ngực.