Ánh sáng trên sân khấu chiếu thẳng vào đôi tình nhân đang nhìn nhau đắm đuối. Tô Thanh Gia ngượng ngùng đưa tay nhận lấy bó hoa hồng mà Carlos đang cầm trên tay.
Thẩm Kha ngồi dưới không quan tâm đến lễ nghi, thẳng thắn hét to bằng tiếng Anh: “Hôn đi, hôn đi!” Khán giả thấy vậy cũng ồn ào cổ vũ. Nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn này, những khán giả trẻ tuổi tham gia buổi hòa nhạc đều hăng hái hét theo Thẩm Kha, “Hôn đi, hôn đi!”
Các bậc tiền bối trong giới âm nhạc cũng mỉm cười vỗ tay. Tuy bình thường họ cư xử tao nhã, lịch thiệp nhưng dẫu sao “chất điên” cũng đã thấm sâu vào xương máu của người nghệ sĩ. Nhìn thấy những người trẻ tuổi này, họ cảm thấy dường như bản thân đã trở về thời thanh xuân.
Nhóm phóng viên được mời lập tức chớp lấy cơ hội chụp ảnh lia lịa.
Carlos hơi lo lắng, thậm chí còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên ra sân thi đấu. Cậu cảm thấy bộ đồ của mình rất khó chịu, nó khiến cả người cậu nóng lên, hơi thở nặng nề hơn. Nghe thấy tiếng khán giả xì xào, mặc dù rất muốn giơ tay lên gãi mái tóc vàng của mình nhưng Carlos vẫn đứng yên nhìn cô gái.
Tô Thanh Gia mỉm cười, choàng tay qua cổ rồi hôn đối phương.
Carlos vốn đang choáng váng với nụ cười xinh đẹp, giờ đây lại bị đôi môi mềm mại câu mất hồn phách.
Louis ngồi ở hàng ghế đầu tiên lầm bầm hai câu, miễn cưỡng vỗ tay. Hừ, ai là người giúp cậu có cơ hội tặng hoa, cho dù cậu là ngôi sao bóng đá nổi tiếng đi chăng nữa, nếu đạo diễn không nể mặt ông thì làm sao cậu được đứng ở trên đó. Bây giờ lại còn dám hôn học trò nhỏ của ông trước mặt mọi người, đúng là không nên đưa cậu tới đây!
Tô Thanh Gia hôn cậu một cái, sau đó buông tay kéo cậu vào sau cánh gà. Cả quá trình Carlos đều cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc như bước trên mây.
Buổi biểu diễn kết thúc, khán giả lục tục rời đi, chỉ còn vài nghệ sĩ dương cầm ở lại bàn luận về cảm xúc của mình sau màn trình diễn vừa nãy.
Tô Thanh Gia ngả người ra sau ghế, cuộn tròn như một chú mèo nhỏ lười biếng, mái tóc dài mềm mượt che lấp bờ vai mảnh khảnh. Sau khi đánh đàn, nghệ sĩ nữ thường rất mệt mỏi, đó cũng là một trong những điểm yếu của họ. Vậy nên Tô Thanh Gia thường xuyên tập yoga, tập nhảy và bơi lội để tăng cường thể lực. Vào ngày lễ Phục sinh năm đó, Louis từng nói nếu không đi theo con đường piano thì cô cũng có thể trở thành một diễn viên múa tài năng.
Carlos ngồi xổm xuống xoa chân cho cô. Ngoại trừ lúc biểu diễn, cô rất ít khi đi giày cao gót. Vừa vào phòng thay đồ, cô lập tức ngồi yên, không muốn di chuyển.
Thấy cô mệt, Carlos nhanh nhẹn giúp cô cởi giày ra xoa bóp.
Cầu thủ đá bóng thi đấu bằng hai chân nên cậu biết rõ cần phải làm gì để giảm thiểu đau nhức. Tô Thanh Gia cười khúc khích, nghịch ngợm dùng ngón chân chọc vào lồng ngực cậu.
“Làm thế này có thoải mái hơn không?” Carlos điều chỉnh cường độ, cẩn thận xoa mắt cá chân và lòng bàn chân. Tô Thanh Gia hài lòng gật đầu, thả lỏng người.
Một lúc sau, Tô Thanh Gia bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, lực tay của cậu càng lúc càng nhẹ.
Bàn chân của cô nhỏ nhắn xinh đẹp, khớp xương cân đối, móng chân hồng hào khỏe mạnh, đầu ngón chân mềm mại như viên ngọc nhỏ. Carlos không kiềm chế được nên đã đặt lên chân cô một nụ hôn.
Cậu hôn chân cô ngay trước mặt mọi người, hành động này khiến cả người Tô Thanh Gia nóng lên.
“Anh buông ra đi, em vẫn chưa rửa chân, sao anh lại làm vậy?”
Carlos ngoan cố giữ chặt, vươn tay lấy chai nước khoáng trên bàn, hào hứng hỏi: “Sau khi rửa chân, anh sẽ được hôn đúng không?”
Tô Thanh Gia đã bị độ mặt dày của cậu đánh bại, cô tiếp tục lùi về sau, đúng lúc này có người gõ cửa phòng rồi bước vào.
Thẩm Kha vừa bước vào đã thấy ông tướng nhà mình đang vén váy con gái nhà người ta. Anh ngây ra một lúc, vội vàng đóng cửa lại nhưng quên đi ra ngoài.
“Ha ha, anh…anh ra ngoài ngay đây, hai đứa cứ tiếp tục, để anh đứng canh cho.”
Tô Thanh Gia rút chân ra, ngại ngùng ôm lấy bó hồng, “Không cần đâu, thầy em chắc cũng sắp đến rồi, anh mở cửa ra đi.”
Chàng trai tóc vàng gãi đầu, cười khan vài cái, đưa giày đế bằng qua cho cô.
Cửa vừa mở ra, Louis và Lilith bước vào, đi sau họ là Lion và một ông già người Tây Ban Nha. Sau khi thấy không có gì bất thường, Louis mới dịu mặt, ôm lấy học trò nhỏ, “Bella, con đã thể hiện rất tốt, ta rất tự hào. Khi nào về nhà, ta sẽ tặng con chiếc bánh gato mà con yêu thích, dạo này con gầy đi nhiều quá.”
Lilith nhẹ nhàng giảng giải: “Ăn bánh sẽ tăng cân và xấu đi, bây giờ em cần phải chú ý đến chế độ ăn uống, học trò của cô là một mỹ nhân, chứ không phải là một cô gái mập mạp, béo múp.”
Tô Thanh Gia mỉm cười cúi đầu mân mê những cánh hoa.
Lilith bước tới gỡ đồ trang sức trên tóc cô xuống, “Hôm nay em khiến cô rất ngạc nhiên, chúc mừng em đã tốt nghiệp. Cô để quà ở trong phòng, khi nào về nhớ mở ra xem.” Cô ấy đã chuẩn bị món quà đó từ trước, cho dù Bella biểu diễn có tốt hay không thì cô vẫn muốn cô bé này được vui vẻ. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thấy mọi người vừa ôm vừa hôn má bạn gái của mình, trái tim Carlos như bị treo ngược nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh đứng gọn sang một bên.
Khi Lion bước lên, chàng trai tóc vàng lập tức kích động. Thẩm Kha chỉ sợ thiên hạ không loạn bồi vào, “Lúc nãy anh thấy tình địch của em nhìn em như muốn phi đao, anh nói hôn đi, mặt cậu ta liền sầm xuống. Không biết hôm nay cậu ta tới đây làm gì?”
Carlos hít một hơi thật sâu, sau đó che cái miệng đang lảm nhảm của Thẩm Kha lại.
“Chúc mừng em, Bella.” Lion mang theo một bó hoa cát cánh màu xanh nhạt []. “Anh tin sau đêm nay, em sẽ trở thành một ngôi sao mới trong giới piano”
[] Hoa cát cánh: Là một loài cây thân thảo có hoa lâu năm thuộc họ hoa chuông và là thành viên duy nhất của chi cát cánh.
Tô Thanh Gia gật đầu, “Cảm ơn anh”
“Trong tương lai, chúng ta liệu có cơ hội hợp tác không?” Thấy vẻ ngoài xinh đẹp động lòng của cô, Lion thoáng buồn bã.
Carlos nhìn chằm chằm vào lưng Tô Thanh Gia.
“Xin lỗi, tôi nghĩ người khác sẽ phù hợp hơn.” Cô thẳng thừng từ chối, Carlos nhìn Lion đầy khiêu khích.
“Được thôi, chúc em may mắn.” Lion bước ra khỏi phòng.
Hơn hai năm trước, vào một ngày mùa xuân ở Philadelphia. Thông qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy chàng trai vốn đã rời đi đang đứng nhìn chằm chằm. Khi ấy anh ta rất đắc ý, không ngờ bây giờ gặp lại mọi thứ đều đã thay đổi.
Nhân viên bán hoa nói rằng hoa cát cánh tượng trưng cho tình yêu bất diệt.
Không ngờ một bông hoa xinh đẹp như vậy lại nở rộ trong lùm cây bụi bặm.
Anh ta vốn muốn tặng hoa cho cô nhưng người con trai ấy lại xuất hiện, cô thậm chí còn hôn người đó trước mặt mọi người.
“Nhờ anh ấy tôi mới có đủ dũng khí từ chối.” Dù biết cô đã nhận được bó hoa mà mình yêu thích nhất nhưng anh ta vẫn muốn tặng hoa cát cánh cho cô.
“Cậu chủ, cậu vẫn ổn chứ?” Người lái xe thấp thỏm dò hỏi. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lion ngừng suy nghĩ, mỉm cười xin lỗi anh ta: “Ồ, không sao đâu, cảm ơn anh đã quan tâm tôi.”
Thợ trang điểm và trợ lý giúp Tô Thanh Gia tẩy trang, thay đổi trang phục. Carlos đợi bên ngoài cầm bó hoa cát cánh loay hoay không biết đang nghĩ gì.
“Tại sao đối thủ của em không gửi hoa hồng? Hoa này cũng đẹp đấy, không biết nó có ý nghĩa gì?” Cả chàng trai tóc vàng và Thẩm Kha đều không hiểu.
Nghe Thẩm Kha nói thế, Louis lạnh lùng giải thích, “Hừ, kém hiểu biết. Hoa cát cánh tượng trưng cho tình yêu bất diệt nên được rất nhiều cô gái yêu thích.”
Carlos vốn định hào phóng cho Tô Thanh Gia mang hoa của đối thủ về. Nghe Louis nói vậy, cậu bắt đầu cuống quýt suy nghĩ. Hay là cậu keo kiệt vứt hoa đi?
Thẩm Kha lẩm bẩm bằng tiếng Trung: “Ọe, bất tử cái gì, nằm mơ giữa ban ngày à? Carlos, ông già kia không hiểu bọn mình nói gì đâu, nghe anh, tìm chỗ vứt bó hoa kia đi càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng để bạn gái em nhìn thấy.”
Chàng trai tóc vàng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên hỏi Louis: “Ngài nghĩ Bella sẽ thích hoa hồng hay hoa cát cánh?”
Mặc dù không muốn trả lời nhưng Louis vẫn thở dài nói: “Hoa hồng, con bé thích hoa hồng nên đã trồng cả một vườn hoa hồng.” - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chàng trai cười rạng rỡ đưa bó hoa cho ông, “Ngài cầm nó về cắm vào bình đi, chắc hẳn sẽ đẹp lắm đấy ạ”. Còn hoa hồng cậu tặng sẽ được đặt ở đầu giường của Bella.
Louis đột nhiên phát hiện ra EQ của thằng nhóc cầu thủ này hình như cũng khá cao!