Edit: Sa
Chương trình sẽ bắt đầu ghi hình vào lúc bốn giờ chiều, mấy ngày trước Ngôn Sơ Âm đã nhận được lịch quay.
Thật ra phân đoạn chính phải đến bảy giờ mới quay. Ban lãnh đạo đài truyền hình rất coi trọng chương trình này, không những chịu bỏ kinh phí đầu tư khủng mà còn cho ghi hình ở trường quay số với khán đài hơn một ngàn chỗ ngồi, nơi mà bình thường chỉ dành để tổ chức những buổi lễ long trọng được truyền hình trực tiếp.
Lúc nghe tin cả khán đài đã kín chỗ, Ngôn Sơ Âm vô cùng ngạc nhiên. Đến bây giờ, thông tin về khách mời vẫn được giữ bí mật, chỉ có nhân viên trong ekip chương trình mới biết Thẩm Gia Thụy tham gia, nhưng vì danh tiếng của anh quá lớn, cho dù ban lãnh đạo muốn giữ kín thì vẫn bị truyền ra khắp đài. Tuy nhiên đó cũng chỉ là tin tức nội bộ chứ vẫn chưa bị truyền ra ngoài, hiện nay cả truyền thông lẫn cộng đồng mạng đều chỉ quan tâm tới chuyện của Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, hoàn toàn không biết anh hợp tác với đài Bắc Kinh.
Trong khi chương trình chưa công bố át chủ bài Thẩm Gia thụy, những khách mời khác thì “tay ôm đàn che nửa mặt hoa”(), Ngôn Sơ Âm cực kỳ tò mò làm thế nào mà khán đài kín chỗ được.
() Tay ôm đàn che nửa mặt hoa: một câu thơ trong tác phẩm “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, mượn bản dịch thơ của Phan Huy Thực. Ý câu này là đài truyền hình Bắc Kinh chỉ mới cho lộ thông tin các khách mời lên mạng nhưng chưa thực sự khẳng định ai sẽ tham gia.
Theo kế hoạch, đài sẽ cho khán giả vào trường quay lúc sáu giờ, trước bảy giờ, toàn bộ nhân viên trong ekip phải có mặt, đúng bảy giờ, các khách mời lên sân khấu.
Vì bảy giờ chính thức ghi hình nên muộn nhất là bốn giờ chiều, khách mời sẽ tới đài truyền hình để trang điểm và chuẩn bị. Hơn nữa vì là số đầu tiên nên công việc tương đối nhiều, ví dụ như khi khách mời tới nơi thì ekip phải tiếp đón cẩn thận, sau đó mỗi khách mời cần ít nhất năm phút để giới thiệu trước máy quay, tiếp đến là “trợ lý vạn năng” cũng cần làm quen với nghệ sĩ mà mình phụ trách để có thể phối hợp ăn ý khi ghi hình.
Vì vậy, các MC buộc phải có mặt ở đài truyền hình trước khi các khách mời xuất hiện.
Cũng may các MC chỉ là nhân vật phụ, không cần phải lên sân khấu, vì để tạo cảm giác chân thật cho khán giả, “trợ lý vạn năng” cũng không cần ăn mặc quá trang nghiêm, để thợ trang điểm trang điểm cho hay tự trang điểm đều được, vì thế tổ sản xuất chỉ yêu cầu họ có mặt ở đài trước bốn giờ, miễn không đến muộn là được.
Hôm trước khi nhận được thông báo, Ngôn Sơ Âm còn định ngủ trưa một giấc, hai giờ rưỡi bắt đầu rời khỏi nhà, trước bốn giờ là có thể tới đài, nào ngờ hôm nay cô lại nhận thông báo mới, kế hoạch bị thay đổi, các MC phải có mặt ở đài trước hai giờ để cùng VJ() đi đón khách mời.
() Trong các show truyền hình thực tế sẽ có VJ chuyên phụ trách quay phim một (hoặc một nhóm nhỏ) người chơi.
Nếu là trợ lý, việc chịu trách nhiệm đi đón khách mời rất bình thường, kế hoạch công việc đột ngột thay đổi cũng là việc diễn ra như cơm bữa nên Ngôn Sơ Âm không nghĩ nhiều, ngược lại cô còn tán đồng với phương án này vì như vậy MC và khách mời sẽ có thời gian tìm hiểu nhau, đó là cơ hội tốt để làm quen với nhau, cực kỳ có lợi cho quãng thời gian ghi hình sau này.
Quan trọng hơn là khi thêm phân cảnh MC đi đón khách mời đồng nghĩa với việc tăng thời lượng lên sóng của MC. Các chương trình truyền hình thực tế như thế này không phải chương trình cố định, mọi người ra sức thể hiện bản thân cũng chỉ nhằm được lên sóng nhiều, vì vậy đối với việc điều chỉnh kế hoạch, mọi người mừng còn không kịp, chẳng có ai cằn nhằn vì tăng thêm lượng công việc.
Có điều Ngôn Sơ Âm vẫn thắc mắc một điều, tại sao chỉ còn mấy tiếng trước khi chính thức ghi hình mà MC vẫn chưa biết danh sách khách mời và người mà mình phụ trách? Cho dù là vì giữ bí mật nhưng cũng không đến mức đó chứ! Đạo diễn không sợ họ bị luống cuống vì không có sự chuẩn bị tốt ư?
Trong lúc Ngôn Sơ Âm suy đoán hành động của đài truyền hình thì nhận được điện thoại của Triệu Tử Phi.
Cô nói: “Dậy rồi. Đọc thông báo chưa á? Vừa đọc xong, đang định trả lời thì cậu gọi điện nè. Tới nhà tớ ăn cơm hả? Ừ, dì Lâm mới đi mua thức ăn, để tớ nhắn dì mua vài món cậu thích, ăn xong cùng đến đài truyền hình luôn…”
Triệu Tử Phi vừa quay xong một bộ phim điện ảnh, vẫn chưa tới giai đoạn tuyên truyền nên dạo này rất rảnh, nếu không anh ta cũng chẳng thể tham gia “Giọng ca đẹp nhất”. Anh ta là người không thể ở không, nếu không bận thì sẽ rủ rê bạn bè đi chơi, ngoài ra anh ta còn có nhóm bạn game, họ đều là những tiểu thịt tươi khá nổi tiếng, anh ta và Trương Nhiên cũng đã quen nhau qua game.
Ngôn Sơ Âm không thích chơi game. Quãng thời gian rảnh rỗi sau khi thi đại học, cô đã chơi một game võ hiệp, làm tất cả các trò như bái sư, thu nhận đồ đệ, kết hôn, sau đó mới biết chồng ảo của mình cũng là tân sinh viên trường đại học Bắc Kinh, quả thực là duyên phận! Vì vậy, Ngôn Sơ Âm đã chạy theo xu hướng của giới trẻ: gặp mặt.
Tất nhiên Ngôn Sơ Âm không đi gặp bạn trên mạng một mình, cô rủ các bạn cùng phòng đi chung. Ai cũng là thiếu nữ vừa thoát khỏi mái trường cấp ba, vô cùng mộng tưởng về khoảng thời gian đại học nên đối với tình huống gặp mặt như thế này, họ còn phấn khích hơn cả Ngôn Sơ Âm. Cậu bạn kia cũng rủ bạn cùng phòng đi chung.
Sau đó Ngôn Sơ Âm rất vui mừng phát hiện chồng ảo của cô là một trong những tân sinh viên nằm trong bảng xếp hạng trai đẹp trên diễn đàn trường, tấm ảnh cậu ấy mặc chiếc áo màu ô-liu, thân hình dong dỏng cao đứng thẳng tựa cây dương vẫn đang là chủ đề bàn tán trên diễn đàn trường lúc bấy giờ, quả thật hệt như miêu tả trong tiểu thuyết. Ngôn Sơ Âm thừa nhận mình là người chú trọng ngoại hình, không biết thì không sao, nhưng nếu biết chồng ảo không phù hợp với gu thẩm mỹ của mình, có lẽ lúc trở về cô sẽ chấm dứt mối quan hệ trên mạng. Cũng may tình hình thực tế khiến ai cũng hài lòng, Ngôn Sơ Âm và hotboy nhanh chóng hẹn hò nhau.
Có điều sau khi thích ứng với cuộc sống đại học, Ngôn Sơ Âm cũng bắt đầu cuộc sống vô cùng phong phú của mình. Đại học không giống cấp ba. Hồi cấp ba, giáo viên chỉ quan tâm tới thành tích, áp lực học hành quá lớn, còn “sân khấu” chốn đại học có rất nhiều, các câu lạc bộ, các hoạt động của hội học sinh, vô cùng bận rộn.
Ngôn Sơ Âm tương đối may mắn, lúc học quân sự được bình chọn là hoa khôi của khoa, khi đó mỹ phẩm còn chưa được thịnh hành như bây giờ nhưng Ngôn Sơ Âm đã bắt kịp trước xu hướng. Lúc bố mẹ đưa cô đi du lịch nước ngoài coi như phần thưởng cho việc đậu trường đại học danh giá, Ngôn Sơ Âm đã mua mấy lọ kem chống nắng của nhãn hiệu nổi tiếng được quảng cáo là cho dù đi biển cũng không rám nắng để sử dụng trong quãng thời gian học quân sự.
Ngôn Sơ Âm không biết kem chống nắng có thực sự hiệu quả hay không nhưng sau một tháng học quân sự, so với các bạn học đen như than, cô vô cùng nổi bật với làn da trắng sáng của mình.
Hạc giữa bầy gà, muốn không bị chú ý cũng khó, vì thế Ngôn Sơ Âm trở nên nổi tiếng trong đám tân sinh viên, hơn nữa lúc học quân sự, cô luôn là người xung phong làm mẫu nên cực kỳ gây ấn tượng với cả thầy lẫn trò. Sau đó, một trong các MC cho buổi tiệc chào mừng tân sinh viên đột nhiên ngã bệnh, Ngôn Sơ Âm lọt vào mắt xanh của giảng viên chủ nhiệm, lại được nhiều người đề cử, do đó cô là tân sinh viên duy nhất được dẫn chương trình cho hoạt động này.
Sau khi làm MC cho buổi tiệc chào mừng tân sinh viên, Ngôn Sơ Âm trở nên nổi tiếng toàn trường, vô cùng được yêu mến, cuộc sống càng lúc càng phong phú, vì vậy không có nhiều thời gian chơi game, một phần cũng vì cô cũng không nghiện game, chơi chỉ để giết thời gian và đồ họa của game đẹp quá thôi.
Ngôn Sơ Âm xuyên không đúng vào lúc sắp thi chuyển cấp, ở thế giới cũ cô là một tân sinh viên, kiến thức vẫn chưa trả lại cho thầy cô nên chuyện học hành đối với cô cũng không phải quá khó khăn, hơn nữa lại có trí nhớ của “kiếp trước”, nên sau khi vùi đầu học hành một hai tháng, cô đậu vào trường cấp ba trọng điểm với thành tích xuất sắc, bố mẹ cô hết sức vui mừng, do đó trong kỳ nghỉ hè, cô xin gì cũng được đáp ứng.
Khi đó Ngôn Sơ Âm vô cùng quyết tâm, cô cảm thấy mình được trùng sinh, lại có bàn tay vàng(), không tận dụng thì quả là có lỗi với ông trời! Cô muốn là học sinh giỏi, cũng muốn làm nữ thần tài nghệ song toàn! Vì thế mùa hè năm ấy, Ngôn Sơ Âm đăng ký học các môn mà mình có hứng thú là piano, múa và thư pháp, cố gắng vươn tới là người chiến thắng của cuộc sống “rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm nhưng lại cứ phải dùng thực lực”.
() Bàn tay vàng: ngôn ngữ mạng được dùng để miêu tả tiểu thuyết, đại khái có nghĩa là dù gặp khó khăn trắc trở đến đâu thì nhân vật cũng giải quyết gọn ghẽ như thần thánh.
Ngôn Sơ Âm học đàn piano và múa đến năm lớp mười hai thì dừng nhưng vẫn tiếp tục học thư pháp. Ngoài ra, khi giáo viên dạy thư pháp gợi ý khuyên cô nên học thêm quốc họa, Ngôn Sơ Âm phát hiện mình cũng rất thích quốc họa, cô giỏi vẽ nên mới dám quyết định thi chuyên ngành kiến thúc, thứ hấp dẫn cô nhất trong game võ hiệp cũng chính là đồ họa.
Vì vậy, game online không có sức hấp dẫn quá lớn đối với Ngôn Sơ Âm, chờ cảm giác mới mẻ qua đi, cô rất ít khi chơi, nếu không bận học thì cũng sẽ chạy đi tham gia hoạt động của các câu lạc bộ, hoặc là thỉnh thoảng bị giảng viên gọi đi làm chân chạy vặt, chủ nhật là ngày đi ăn uống, mua sắm định kỳ của phòng ký túc xá, vì thế Cây Dương đã bị cô cho vào quên lãng.
Có điều người ta là hotboy, đi đâu cũng được chào đón, chẳng qua vì không giỏi giao tiếp nên mới không được nhiều nữ sinh theo đuổi thôi, nhưng dù sao Cây Dương cũng rất được quý mến trong game.
Một hôm Ngôn Sơ Âm nổi hứng đăng nhập vào game, phát hiện trong bang hội có khoảng mười cô bé lẽo đẽo đi theo Cây Dương, luôn miệng gọi “ca ca”, lúc họ tám chuyện, có một cô bé còn lỡ mồm gọi cô bé khác là chị dâu nhỏ. Cây Dương có kỹ thuật tốt, cấp bậc cao, là nguyên lão trong bang hội, vì thế mọi người đều gọi cô là “chị dâu”, bây giờ lòi ra chị dâu nhỏ, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế, tiểu thuyết võng du đã kết thúc bằng việc chia tay của nam nữ chính. Lúc đó Ngôn Sơ Âm không hề buồn dù chỉ một chút, chỉ thấy buồn cười thôi, có lẽ Cây Dương cũng vậy nên sau khi chia tay, hai người vẫn làm bạn. Bây giờ người ta đang định cư ở Mỹ, thỉnh thoảng sẽ gửi bưu kiện hoặc gọi điện cho cô, nếu về nước công tác thì cũng sẽ hẹn cô đi cà phê.
Đó là người bạn trai cũ duy nhất mà Ngôn Sơ Âm còn giữ liên lạc sau khi chia tay. Có thể là do vì họ đến với nhau quá hài hước, trừ bạn cùng phòng của Ngôn Sơ Âm ra, không ai biết hai người hẹn hò, thỉnh thoảng họ cũng bị bắt gặp đi ăn cơm với nhau, hoa khôi và hotboy của trường cực kỳ gây chú ý nhưng lại không có ai nghĩ họ đang yêu nhau mà chỉ là bạn thân. Sau đó, khi hẹn hò với Chu Cẩn Xuyên, nghe người ta bàn tán cô và Chu Cẩn Xuyên là mối tình đầu của nhau, nếu họ kết hôn sau khi tốt nghiệp thì mọi người sẽ tin tưởng vào tình yêu, Ngôn Sơ Âm câm nín, chẳng lẽ trông cô không giống như người từng yêu đương ư? Hay ai cũng nghĩ cấp ba là thời kỳ hắc ám?
Tóm lại, sau khi chia tay Cây Dương, Ngôn Sơ Âm không mò vào game nữa, không phải vì bị tổn thương mà vì cô đã không còn hứng thú. Sau nhiều lần rủ rê và dụ dỗ Ngôn Sơ Âm thất bại, Triệu Tử Phi đành chơi một mình, những lúc không làm việc cũng không chơi game, anh ta sẽ sang nhà Ngôn Sơ Âm ăn chực.
Dì Lâm ở lâu thành quen, biết cậu Triệu gần đây rảnh rỗi, cứ ba ngày năm bữa là tới nhà ăn cơm nên dì mua thức ăn anh ta thích bỏ sẵn trong tủ lạnh, lúc nào cũng có thể nấu ngay.
Triệu Tử Phi vừa ăn cơm vừa hỏi Ngôn Sơ Âm: “Cậu biết ngoài Thẩm Gia Thụy ra, còn có khách mời nào không?”
“Không.” Ngôn Sơ Âm tò mò, “Cậu biết rồi?”
“Ừ, chờ tớ chút.” Triệu Tử Phi nuốt miếng xương sườn rồi mới nói tiếp: “Có tất cả bảy khách mời, trong đó hai người là tớ đoán, năm người còn lại thì đã chắc chắn. Nói cho cậu một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là tổ sản xuất đã mời nam thần An Tại Hi nhưng người ta không đồng ý, tin tốt là nữ thần của tớ sẽ tham gia chương trình.”
Nhắc đến nữ thần của mình, Triệu Tử Phi vô cùng đắc ý, Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu lườm anh ta: “Cho dù có nữ thần của cậu thì cũng chưa chắc cậu sẽ được phân theo tổ chị ấy, đừng vội mừng.”
“Cũng đúng.” Triệu Tử Phi gật đầu, tỏ ra tiếc nuối: “Nữ thần của tớ là phái thực lực, dù không đạt chức vô địch thì ắt cũng vào tới chung kết. Tiếc là tớ không theo chương trình xuyên suốt như vậy được, sắp cuối năm rồi, bận quá.”
Ngôn Sơ Âm sửng sốt, bất giác hỏi: “Nghĩa là các cậu đã bàn bạc sẽ quay bao nhiêu số luôn rồi?”
“Tất nhiên.” Triệu Tử Phi nhìn Ngôn Sơ Âm với vẻ kỳ lạ: “Không thương lượng xong xuôi, nhỡ sau này không quay được thì xảy ra chuyện à?”
“Nhưng lúc trao đổi với tớ, đài không nói gì hết.” Ngôn Sơ Âm nói đầy tâm trạng, thảo nào cô cứ thấy là lạ, không biết có phải là do cô đa nghi quá không mà cứ có cảm giác đài truyền hình… quá sơ xài, họ không sợ cô vướng lịch trình hoặc từ chối à?
“Gì cơ?” Triệu Tử Phi quá mức ngạc nhiên, anh ta buông đũa, nhìn Ngôn Sơ Âm một hồi, sau đó chậm rãi nói, “Vậy thì có hai khả năng. Một là vì ban lãnh đạo gấp gáp tìm MC thay thế nên quên thương lượng cặn kẽ với cậu; hai là cậu sẽ phụ trách khách mời bị loại ở những vòng đầu, đến khi khách mời mới thay thế khách mời bị loại thì cũng sẽ thay luôn “trợ lý” mới, có lẽ tổ sản xuất nghĩ chỉ có vài ba tuần nên mới không thương lượng số kỳ mà cậu tham gia.”
Triệu Tử Phi phân tích khá có lý, ít nhất là có sức thuyết phục hơn trực giác của cô. Vẫn là câu cũ, cô không có mạng lưới quan hệ cũng như không có gia thế, được tham gia chương trình đã là may mắn lắm rồi, nên việc bị loại sau mấy vòng đầu cũng rất bình thường.
Có điều Ngôn Sơ Âm lại nghĩ tới một vấn đề, “Nếu đài đã sắp xếp xong ai phụ trách khách mời nào thì tại sao tới giờ vẫn chưa có tin tức gì? Để chúng ta tìm hiểu tình hình trước sẽ tốt hơn chứ?”
“Ai mà biết.” Triệu Tử Phi cũng không tài nào hiểu nổi vấn đề này, anh ta phất tay đùa, “Có thể là bên trên uống nhầm thuốc. Dù sao chúng ta cũng biết danh sách khách mời rồi, cứ chuẩn bị tinh thần thôi.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu: “Đành thế thôi chứ biết sao giờ.”
Ăn cơm trưa xong là mười hai giờ, vừa khéo tới giờ xuất phát đến đài truyền hình, Triệu Tử Phi giơ chìa khóa xe lên nói với Ngôn Sơ Âm: “Cậu đừng lái xe, không biết mấy giờ mới quay xong, có khi mọi người còn liên hoan nữa, không tiện về một mình.”
Mặc dù trong nhóm khách mời có mấy người danh tiếng sừng sỏ, ngoài ra còn có thiên vương đẳng cấp siêu sao, chưa chắc họ sẽ đồng ý liên hoan cùng tổ sản xuất nhưng các MC đều làm chung một đài, bây giờ được phân đến cùng một chương trình nên cần phải tỏ ra nhân viên trong đài rất thân thiết với nhau trước mặt người ngoài, do đó có thể các MC sẽ đi liên hoan sau khi ghi hình xong.
Dì Lâm nhớ tới việc Ngôn Sơ Âm say bất tỉnh nhân sự vào mấy hôm trước thì vô cùng lo lắng, nhờ cậy Triệu Tử Phi, “Vậy nhờ cậu Triệu để ý tới Âm Âm nhà tôi. Hôm trước liên hoan, con bé say mèm, rõ ràng tiễn mọi người vào thang máy, vậy mà sáng hôm sau nó lại không nhớ gì, làm tôi sợ muốn chết.”
“Say mèm?” Triệu Tử Phi cảm thấy rất kỳ diệu, nhìn Ngôn Sơ Âm từ trên xuống dưới: “Bao năm quen cậu, tớ cứ tưởng cho dù có say thì cậu cũng rất tỉnh táo cơ, không ngờ đều là dối trá… Dì yên tâm ạ, nhiệm vụ chăm sóc Âm Âm cứ giao cho cháu!”
Nói xong, Triệu Tử Phi nghĩa khí khoác vai Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ nếu để anh ta chăm sóc cô, có khi ngày mai hai người bị bán đi cũng không chừng. Cô nói với dì Lâm: “Cháu không lái xe. Nếu tối có liên hoan, cháu sẽ nhắn địa chỉ cho dì, nếu thấy muộn quá mà cháu chưa về thì dì tới đón cháu nhé.”
“Ừ ừ.” Dì Lâm gật đầu, dặn dò: “Nhớ gửi tin nhắn đấy! Nếu xảy ra chuyện gì, dì biết ăn nói làm sao với bố mẹ cháu?”
Ngôn Sơ Âm đi cùng xe Triệu Tử Phi, lúc đến đài truyền hình là hơn một giờ bốn mươi, họ đi thẳng vào đại sảnh được dành riêng cho các khách mời của chương trình, thấy hầu hết mọi người đã có mặt, vài người đến muộn nhất cũng đang đi ở đằng sau hai người, xem ra ai cũng rất xem trọng chương trình.
Làm việc cùng cơ quan, mặc kệ có quen hay không thì cũng biết mặt nhau. Mọi người chào hỏi, trao đổi các tin tức liên quan đến khách mời, sau đó lãnh đạo cũng nhanh chóng xuất hiện.
Đạo diễn phát biểu những điều quan trọng, chẳng hạn như yêu cầu của chương trình và mong muốn của tổ sản xuất, đồng thời cũng công bố bảy vị khách mời, đúng như thông tin mà Triệu Tử Phi và Ngôn Sơ Âm có được.
Sau đó, đạo diễn nói tiếp: “Vì đây là chương trình hoàn toàn mới, tuyệt đối chân thật và công bằng, vì thế các bạn phải bốc thăm để quyết định mình sẽ phụ trách khách mời nào. Bên ngoài đã có xe đợi các bạn, rút được số nào thì hãy lên chiếc xe có con số đó đi đón khách mời.”
Mọi người hoàn toàn bất ngờ vì đến tận lúc này mà còn giữ bí mật. Ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, hỏi: “Bốc thăm xong vẫn không biết mình đi đón ai sao?”
Đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, chỉ khi nào gặp được khách mời, các bạn mới biết được thân phận của họ.”
Đệt! Ngay cả Ngôn Sơ Âm cũng không nhịn được mà chửi thề trong bụng. Ekip có mục đích gì vậy? Rõ ràng đã sắp xếp đâu vào đấy mà lại bày đặt nói tuyệt đối chân thật và công bằng.
Được thôi, cứ coi như là muốn tạo hiệu ứng nên mới cho họ bốc thăm, nhưng lén tiết lộ khách mời mà họ phụ trách cũng đâu có mất miếng thịt nào! Các MC ở đây đều là người từng trải, đâu ai ngu đến mức gây ồn ào trong lúc ghi hình?
Nếu muốn công bằng, có bản lĩnh thì lát nữa đừng có động tay động chân vào kết quả bốc thăm!
Có lẽ ai cũng nghĩ như Ngôn Sơ Âm, một MC nói với đạo diễn: “Đạo diễn Giản, tiết lộ một chút đi mà, chúng tôi không có chuẩn bị gì, lỡ gặp khách mời rồi không ứng phó được thì sao?”
“Chẳng phải các bạn đã biết danh sách khách mời rồi ư?” Đạo diễn ung dung trả lời, “Chúng tôi cần phản ứng chân thật của các bạn. Được rồi, chuẩn bị đi, nửa tiếng sau tập họp ở đây để rút thăm.”
Đạo diễn nói chuẩn bị có nghĩa là thay quần áo, trang điểm này nọ. Lúc bốc thăm cũng có VJ đi theo, nghĩa là chính thức ghi hình, nếu sau đó mới thay quần áo thì không hay cho lắm.
Trừ Ngôn Sơ Âm, còn có ba MC là nữ, đều là nhân tài mới xuất hiện, ai cũng trẻ trung xinh đẹp, vừa nghe đạo diễn nói xong là vội vã chạy đi trang điểm. Ngôn Sơ Âm thấy mình đã chuẩn bị ổn thỏa nên không đi đâu mà ngồi nói chuyện cùng các MC nam.
Đều là đồng nghiệp, làm quen trước thì sau này mới dễ làm việc với nhau. Vì không quá thân thiết nên đề tài cũng chỉ xoay quanh chương trình, nói hết chuyện về bảy khách mời thì lại chuyển sang khen cách bài trí của đại sảnh, nghe nói đài còn chuẩn bị phòng nghỉ riêng cho mỗi khách mời, bài trí còn xa hoa hơn cả sảnh này, thậm chí sofa còn đủ chỗ để nằm, sau đó nữa mọi người lại rối rít cảm thán tổ sản xuất chịu chi. Tán gẫu một lát thì tới giờ bốc thăm.
Có thể vì Ngôn Sơ Âm là người cuối cùng được thêm vào chương trình nên cô là người cuối cùng bốc thăm. Ai bốc thăm cũng phát biểu một câu gì đó, Ngôn Sơ Âm giơ số lên trước camera, cười toe: “Vui quá, đây là con số may mắn của tôi đó, hy vọng có thể phụ trách nam thần!”
Một MC khác hỏi: “Nam thần của Âm Âm là ai?”
“An Tại Hi.” Tuy Ngôn Sơ Âm đã biết danh sách khách mời nhưng khán giả đâu có biết, cô nói như vậy cũng không sao, hơn nữa nam thần của cô thực sự là An Tại Hi.
Mọi người biết chương trình cần có hiệu ứng nên cùng thảo luận về An Tại Hi, tỏ ra hoài niệm và mong đợi, còn có nữ MC hỏi An Tại Hi là ai, không biết có phải là muốn mỉa mai Ngôn Sơ Âm già hay không, tóm lại là không ai trả lời cô ta.
Đúng lúc này đạo diễn đi tới, nhắc lại mấy câu đại khái là “chân thật và công bằng” rồi nói với mọi người: “Trước khi lên đường, các bạn phải nhớ rõ hiện tại các bạn chỉ là trợ lý thực tập, chỉ khi nào khách mời hài lòng thì các bạn mới được ký hợp đồng chính thức. Hy vọng các bạn sẽ nắm chắc cơ hội thể hiện cho khách mời thấy ưu điểm của mình. Chúc các bạn may mắn! Đến giờ rồi, xuất phát đi!”
Lại còn ký hợp đồng? Gương mặt ai cũng tỏ ra kích động, nhưng trong lòng thì đang chửi thề, bắt đầu xuất phát.
Các VJ cũng đi cùng, chứng tỏ trên đường đi đều được quay lại. Những đoạn phim này được phát sóng hoặc không tùy vào biểu hiện, nhìn mọi người đều tự thoại trước camera, Ngôn Sơ Âm không thể tỏ ra khác biệt. Cô nhìn VJ, cười toe, hỏi: “Anh ơi, anh biết vị khách mời số là ai đúng không? Anh nói cho em biết với, em bảo đảm không nói cho ai đâu.”
Nhưng mãi đến khi lên xe, Ngôn Sơ Âm vẫn không nhận được câu trả lời. Khi xe đi vào một khu dân cư cao cấp, cô nhìn vào ống kính, lẩm nhẩm: “Wow, tới nơi rồi, xem ra vị khách mời này sống ở Bắc Kinh? Không biết là đây… Mong đợi quá!”