Đường Dật làm nhiệm vụ nhiều ngày, có một số việc nhỏ cũng không thể hỏi tới, thằng nhóc này cho đến giờ vẫn không gọi một cú điện thoại về nhà, trong bụng vợ còn có con, chắc chắn mong Đường Dật an toàn.
“Cha, không có chuyện gì, con tốt vô cùng.” Phó Sủng uống canh gà, nở nụ cười, “Chỉ cần anh ấy tốt, con và đứa bé cũng tốt.”
Đến giờ này, khi bạn lựa chọn thân phận quân tẩu, rất nhiều chuyện không phải do mình, cô chỉ hy vọng Đường Dật an toàn trở lại, cái gì cũng tốt, vậy là đủ rồi, những lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bên cạnh bạn, với cô mà nói, với Đường Dật mà nói, đều là xa xỉ.
Cha mẹ Đường Dật không nói thêm gì nữa, uống xong canh gà, Phó Sủng nằm đó, lẳng lặng nghe nhạc, xem báo, sắp làm mẹ rồi, cô cũng bình tĩnh nhiều, cũng thay đổi rất nhiều.
Dưới ánh mặt trời, êm đềm này có vẻ đặc biệt tốt đẹp, tuyết rơi dày khắp nơi dưới ánh mặt trời, luôn tràn đầy sáng rỡ vô tận, giống như năm tháng khỏe mạnh.
Cứ lật sách trong tay, thời gian trôi qua từng giây từng phút, đảo mắt, trời đã tối.
Cơm tối do mẹ Phó Sủng mang từ nhà tới ăn chung, nói Thành mang chút thuốc bổ quý giá từ nước ngoài, hầm chung với sườn hầm cách thủy, Phó Sủng ăn không nhiều lắm, dưới giám sát của mẹ mình mới gắng gượng ăn một chút.
Cơm nước xong, ngồi trên ghế sa lon hàn huyên một lát rồi mẹ Phó mới đi về, Phó Sủng nhìn mẹ mình, khẽ nhíu mày: “Mẹ, con ở đây vô cùng tốt, mẹ đừng luôn đưa thức ăn như này tới.”
Biết mẹ mình đau lòng mình, nhưng tới nhiều lần, khó tránh khỏi sẽ có người nói xấu, cho rằng nhà họ Đường không tốt với mình, cho nên mẹ mới không ngừng chạy tới đây, bà không để ý cách nói của người khác, không có nghĩa cha mẹ Đường Dật không để ý.
“Đây không phải đau lòng con sao? Không biết phân biệt.” Mẹ Phó gõ lên trán Phó Sủng, đứa nhỏ này càng lớn die.ndann/leêqu.yydonn càng không đáng tin cậy rồi, suốt ngày ở trong nhà lo lắng, thật oách, ghét bỏ bà tới thường xuyên.
Phó Sủng còn muốn nói tiếp cái gì, mẹ Đường Dật cười đón: “Đúng đó, không phải mẹ con đau lòng con sao? Làm mẹ nên hiểu khó xử của mẹ, phải biết cảm kích mới đúng.”
Nuôi con mới biết ơn cha mẹ, phụ nữ mang thai mới biết được lúc đầu mẹ mình không dễ dàng nhường nào.
Phó Sủng khẽ gật đầu, kéo tay mẹ mình, cười khúc khích, nếu mẹ Đường Dật không quan tâm thì cô càng không so, vốn hy vọng có thể thường xuyên gặp mẹ mình.
“Được rồi, con nhóc chết tiệt kia, thật tốt. Đường Dật không ở đây, đang làm chính sự, con phải hiểu, cũng càng phải hiểu cha mẹ chồng con.” Cán bộ viên chức chính là tính cách này, thái độ nữ kiệt.
Cũng có thể hiểu khó xử của Phó Sủng, huống chi cha mẹ Đường Dật chăm sóc tốt cho Phó Sủng.
Phó Sủng khéo léo gật đầu: “Được, con biết rồi, mẹ trở về đi thôi, thay con chăm sóc ông nội, bên ngoài đường tuyết trơn, mẹ chậm một chút.”
“Được, con cũng đừng đi ra, mẹ về.” Nói xong mẹ Phó khoác áo khoác rời khỏi nhà họ Đường, Phó Sủng cũng theo mẹ Đường ra phòng khách xem ti vi, không nghịch ngợm như trước kia.
Phó Sủng ngược lại thích xem phim hoạt hình, thích “Cuộc phiêu lưu của Chihiro đến vùng đất linh hồn” , Chihiro tuyệt vời, cho dù người đàn ông Vô Diện cho bé những gì, bé đều không muốn, dù là tiền hay là thứ gì khác, bé chỉ muốn một.
() Sen to Chihiro no Kamikakushi: là một phim hoạt hình Nhật Bản ra mắt vào năm do Studio Ghibli sản xuất, Miyazaki Hayao biên kịch và đạo diễn. Phim có diễn xuất của Hiiragi Rumi, Irino Miyu, Natsuki Mari, Naito Takeshi, Sawaguchi Yasuko, Kamijō Tsunehiko, Ono Takehiko và Sugawara Bunta, kể về câu chuyện của Ogino Chihiro (Hiiragi), một cô bé tuổi luôn buồn chán, bị mắc kẹt ở thế giới của những linh hồn và ma quỷ. Sau khi bố mẹ cô bị phù thủy Yubaba (Natsuki) biến thành heo, Chihiro buộc phải làm một công việc tại nhà tắm công cộng của Yubaba để tìm cách giải thoát bố mẹ và mình rồi trở về với thế giới loài người. (nguồn: Wikipedia)
Thế giới không giận dữ không die enda anle equu ydonn tham lam đó, tâm tình đó, chỉ sợ chỉ có đứa bé mới có được? Phó Sủng nhìn dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp của Chihiro, khóe miệng nhếch lên cười, cô thích đứa nhỏ này.
Tay không tự chủ sờ lên bụng đã phồng to, đứa bé của cô, về sau không thể giống như cô, làm bậy chung quanh, phải ngoan ngoãn, tốt đẹp như Chihiro.
Bên ngoài tuyết trắng bay nhiều, từng bông từng bông, Phó Sủng nhìn ngoài cửa sổ, lúc cô và Đường Dật mới quen, tuyết cũng rơi lớn như vậy, mẹ Đường nhìn Phó Sủng: “Mệt không? Mệt mỏi thì ngủ đi?”
“Vâng, đi ngủ ngay ạ.” Phó Sủng nhìn hình ảnh kết thúc phim, đáp một tiếng, nhưng đáy lòng lại hơi mất mát, Đường Dật có tốt không? Nhiệm vụ có nguy hiểm không? Lúc Đường Dật đi, cái gì cũng không kịp nói, chỉ gọi điện thoại từ đơn vị.
Nói muốn lên đường, mấy ngày không thể liên lạc, cũng không nói bất kỳ cái gì khác rồi cúp điện thoại.
Vừa định đứng dậy, bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe gấp, ngay sau đó chính là tiếng cửa xe mở ra, rất lớn, Phó Sủng dừng lại, ngồi trên ghế sa lon nhìn ra cửa, nhưng trong lòng đặc biệt khẩn trương.
Mẹ Đường cũng kinh ngạc, không khỏi lầm bầm trong miệng: “Hmm, giờ này rồi, ai sẽ tới? Không phải Đường Dụ chứ?”
Em họ Đường Dật, không có chuyện gì cũng sẽ tới nhìn một chút, đưa thuốc bổ tốt hơn, Đường Dụ đặc biệt tôn trọng người đại ca Đường Dật này, tự nhiên cũng thêm phần để ý chị dâu.
Mẹ Đường Dật vừa mới đứng dậy, cửa mở ra, Phó Sủng kinh ngạc nhìn cửa, chỉ thấy Đường Dật phong trần mệt mỏi trở lại, chỉ mặc trang phục huấn luyện, trên bả vai và tóc còn có bông tuyết lả tả.
“A, xem như con trở lại.” Mẹ Đường mở miệng trước, rất vui vẻ, cuối cùng con trai trở lại, cha Đường nghe tiếng cũng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Đường Dật coi như yên tâm.
Ông từng làm lính, chuyện làm nhiệm vụ này, không có yêu cầu gì, khác, chỉ cần thằng bé bình yên vô sự.
Đường Dật thuận tay cởi áo khoác, đáp tiếng: “Vâng, mới từ chỗ nhiệm vụ xuống, chạy thẳng về.”
Nhiệm vụ lần này đặc biệt khó khăn, mấy người Đường Dật có thể thuận lợi làm xong nhiệm vụ như vậy cũng vui mừng, mọi người đều đánh đến đỏ mắt rồi, vốn sáng nay Đường Dật về đơn vị, trở lại, nguyên một đám bị cấm trại.
Ở trong phòng, Đường Dật ngồi đó hút nửa bao thuốc lá, anh mới dám nói với Kiều Chí Vĩ muốn trở về, Trọng Túc Dương dieendaanleequuydonn mắng anh hồ đồ, Đường Dật quát Trọng Túc Dương: “Vợ ông đây ở nhà mang thai, ba tháng chưa trở về liếc mắt nhìn, nửa tháng không gọi điện thoại!”
Anh mắc nợ Phó Sủng quá nhiều, cũng biết thân làm quân nhân, chính là một năm không thấy cũng bình thường, không phụ quân phục thì thật có lỗi với cợ.
Cuối cùng Trọng Túc Dương cũng thả người, Đường Dật trở về tắm rửa sạch sẽ, thay áo khoác rồi bắt chuyến tàu đêm chạy về.
Mẹ Đường Dật còn định nói thêm gì, đã bị cha Đường kéo đi: “Được rồi, mình đi nghỉ ngơi thôi, trời không còn sớm.”
Lâu như vậy không thấy, hai đứa nhất định có nhiều lời muốn nói, mẹ Đường Dật cũng hiểu, không nói thêm gì, đi theo cha Đường Dật rời đi.
Đường Dật nhìn Phó Sủng đang đắp mền, ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, bụng khẽ phồng lên, vì mang thai nên mặt cũng tròn rất nhiều, nhưng từ khi anh vào cửa cô nhóc này vẫn chưa từng liếc nhìn mình.