Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Mộ Vũ

Ngày đầu tiên Đinh Nãi Xuyên không đến, Quan Tử Sơn thấy tất cả như bình thường.

Ngày thứ hai Đinh Nãi Xuyên không đến, anh thấy tất cả đều bình thường.

Ngày thứ ba Đinh Nãi Xuyên không đến, anh thấy tất cả vẫn bình thường như cũ.

Ngày thứ tư Đinh Nãi Xuyên không đến, anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

Mặc dù anh vừa tốt nghiệp đại học không lâu và còn rất trẻ, đúng ra là độ tuổi ngây ngô vừa bước vào đời, nhưng chuyện anh muốn làm đều rất kiên định, cho dù làm chuyện gì, anh đều sẽ cực kỳ tập trung nghiêm túc. Giống như việc đi học làm bánh ngọt này, một khi anh đã quyết tâm thì sẽ nghiêm túc học tập hơn bất kỳ ai, không chỉ chăm chỉ ở trên lớp, về nhà anh cũng không ngừng luyện tập.

Đoạn thời gian đó anh ăn bánh do chính mình luyện tập mà làm ra đến nỗi muốn nôn.

Quan Tử Sơn là người làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, Tiểu Kiều rất hiểu ông chủ nhà mình, cho nên sau khi cô nhận ra ông chủ gần đây rất hay thất thần, lập tức đề cao cảnh giác. Người khác có lẽ không biết, nhưng cô hiểu rõ bình thường trong lúc làm việc anh có bao nhiêu nghiêm túc, anh ngây người một lúc thì cũng thôi đi, thế mà những ngày gần đây còn ngây người năm sáu lần, việc này rất khác thường!

Liên tưởng đến anh đẹp trai mỗi ngày đều đến để thể hiện cảm giác tồn tại còn chăm chỉ hơn cả cô đi làm trước kia, Tiểu Kiều lập tức đảo tròng mắt một lần, có mùi khả nghi! Tuyệt đối có chuyện gì đó!

Tuy rằng trong lòng Tiểu Kiều bà tám không chịu được, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kia của Quan Tử Sơn, cô lại không dám hỏi, ngộ nhỡ đâm trúng chỗ đau trong lòng anh thì sao? Vì thế, cho dù tò mò đến đâu, Tiểu Kiều cũng chỉ có thể im lặng lén lút liếc Quan Tử Sơn một cái, trong lòng nhanh chóng bị tính tò mò nghẹn đến nội thương rồi!

Nhưng lúc Quan Tử Sơn không biết lần thứ mấy thất thần không cẩn thận đánh rơi cốc nước, Tiểu Kiều không nhịn được mở miệng, cô lo lắng nhìn anh một cái, do dự hỏi “Ông chủ, hôm nay anh không… không thoải mái sao? Hay là hôm nay chúng ta tan làm sớm hơn một chút?”

Quan Tử Sơn hồi phục tinh thần, anh nhìn mấy mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà, cười gượng “Anh không có chuyện gì, ngược lại em kìa, không phải là muốn nghỉ làm sớm để đi chơi cho thoải mái đấy chứ?”

Trong lòng Tiểu Kiều liếc mắt xem thường, lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú!

Quan Tử Sơn tất nhiên biết Tiểu Kiều đang quan tâm đến anh, chỉ là anh cũng không quen nhận sự lo lắng của người khác, từ nhỏ đến lớn, anh gần như không cảm nhận được chút quan tâm nào từ người khác cho dù là ngày bé anh cực kỳ nghịch ngợm. Tính cách của anh trước sau rất độc lập hiếu thắng, căn bản không cần những thứ ấy. Sau khi trưởng thành, anh lại càng không cảm nhận được từ ai nữa.

Lần đầu tiên cảm nhận được quan tâm của một người là lúc nào nhỉ?

Quan Tử Sơn lại thất thần, anh chợt nhớ đến một mùa đông nào đó hồi trung học.

Mùa đông năm ấy trong đám học sinh trung học hình như cực kỳ phổ biến đan khăn quàng cổ, chính là loại sợi rất to, loại khăn này có khe hở cũng rất lớn và dễ đan hơn một số khăn quàng cổ kiểu truyền thống.

Quan Tử Sơn nhớ lúc ấy rất nhiều nữ sinh trong lớp đều đan loại khăn này, mỗi lúc nghỉ ngơi giữa giờ, mấy bạn nữ sẽ lôi từ trong ngăn bàn hoặc trong cặp ra bắt đầu đan, cảnh tượng đó khỏi nói có bao nhiêu đồ sộ. Bây giờ trẻ con đều là cục vàng được nâng niu, đừng nói là đan khăn ngay cả nấu cơm cũng rất ít đứa biết, thế mà bây giờ nghỉ giữa tiết lại có một đám con gái tụ tập hì hục ngồi đan, quả thật tương phản khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Đám nữ sinh ấy có người đan cho bản thân, có người đan cho bạn trai, có người lại đan tặng bạn bè thân thiết, có người chỉ đơn thuần chạy theo mốt. Bị các cô gái lôi kéo, dần dần trong lớp cũng có nam sinh bắt đầu đan khăn, lúc đầu chỉ có một hai người, còn bị các nam sinh khác cười nhạo nói họ như con gái, nhưng sau đó càng nhiều nam sinh tham gia vào.

Đinh Nãi Xuyên cũng là một người trong đó.

Quan Tử Sơn còn nhớ rõ lần đầu tiên anh nhìn thấy Đinh Nãi Xuyên đan khăn quàng cổ sau giờ học khỏi nói có bao nhiêu phức tạp, cho dù lúc đó cậu là một thiếu niên tướng mạo đẹp đẽ thanh tú, nhưng nhìn một thiếu niên dùng vẻ mặt nghiêm túc cầm que gỗ và len tỉ mỉ đan, cảnh tượng ấy vẫn rất khó nhìn thẳng.

Có lúc Quan Tử Sơn nhìn thấy cậu đan khăn sau giờ, không nhịn được hơi kéo khóe miệng hỏi “Cậu đan làm gì vậy?” Các nam sinh khác đan khăn chỉ có nguyên nhân đơn giản là dỗ bạn gái vui vẻ hay tặng cho nữ sinh mình thích, nhưng Đinh Nãi Xuyên vừa không có bạn gái vừa không thầm yêu ai, anh cảm thấy rất kỳ lạ.

Lúc ấy Đinh Nãi Xuyên chỉ mỉm cười, ra vẻ thần bí đáp “Tặng người.”

Quan Tử Sơn chợt thấy buồn bực, muốn tặng người khác khăn quàng cổ có thể mua ở cửa hàng một cái là được, vừa đẹp vừa ấm, có thể gấp mấy lần cái khăn cậu tự đan vừa xấu vừa lọt gió kia. Đương nhiên, anh sẽ không thừa nhận là lúc đó trong lòng anh đang ê ẩm khó chịu.

Lúc Đinh Nãi Xuyên đan khăn rất nghiêm túc, nhưng bởi vì cậu đan lần đầu, vừa không quen tay vừa không có kinh nghiệm, vài lần bị que gỗ đâm vào tay, không cẩn thận dùng sức quá lớn nên bị đâm chảy máu vài lần, trong lòng Quan Tử Sơn càng thấy vừa chua vừa xót.

Cho đến một ngày nào đó, Đinh Nãi Xuyên thần bí gọi anh đến căn cứ bí mật, sau đó trong cái đình hoang lọt gió bốn phía dùng vẻ mặt nghiêm túc lạ lùng đưa cho anh cái khăn đó.

Khoảnh khắc ấy, lòng Quan Tử Sơn mềm nhũn, anh ngơ ngác nhìn vẻ mặt cậu nghiêm túc quàng cái khăn lọt gió quanh cổ mình, sau đó bỗng nhiên kéo phần khăn ở đằng trước, Quan Tử Sơn nhất thời không đứng vững ngã về phía trước, Đinh Nãi Xuyên liền ngẩng đầu tiến lại gần, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã rời.

Đinh Nãi Xuyên nhanh chóng buông anh ra, tuy vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng sau vành tai đã đỏ lừ.

Quan Tử Sơn lúc này ngây người khá lâu, đến khi anh tỉnh lại, không biết mình từ lúc nào đã ngồi xổm trên sàn nhà nhặt mảnh vỡ thủy tinh, đột nhiên anh hơi dùng sức, ngón tay bị mảnh thủy tinh cắt một vệt nhỏ.

Đau đớn sắc nhọn truyền đến, lúc này Quan Tử Sơn mới hoàn toàn kịp phản ứng.

Tiểu Kiều lập tức kêu một tiếng, cô phản ứng rất nhanh, xoay người chạy ra sau quầy tìm băng dán.

Sau khi dán băng che vết thương, Quan Tử Sơn biết bản thân hôm nay thật sự không có trạng thái tốt, tiếp tục chống đỡ không biết còn xảy ra chuyện gì, nên rõ ràng theo ý muốn của Tiểu Kiều, đóng cửa sớm.

Sợ miệng vết thương động vào nước, anh giơ tay vụng về tắm rửa xong, rồi mở máy tính lên mạng.

Mấy ngày nay tuy trong tiệm khá bận rộn, nhưng thân là một CV chuyên nghiệp năng suất, anh vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi thu âm kịch “Gặp quỷ”, quả thật chính là lương tâm nghề nghiệp rất cao.

Sau “Gặp quỷ” có không ít Kế Hoạch tìm anh cầu nhận kịch. Tuy anh không kén chọn kịch bản, nhưng nếu chất lượng mà quá kém thì anh không thể kiên trì đến cùng, dù sao anh vẫn muốn có danh tiếng.

Vừa mới lên mạng, trang tổ kịch của “Gặp quỷ” không ngừng nhảy lên.

Quan Tử Sơn vốn thường trộm xem những người khác nói chuyện, cũng chính là kiểu silent trong truyền thuyết, nhưng anh rất ít khi tham gia vào, bởi vì không giỏi nói chuyện với người khác, nói một lúc không cẩn thận rất dễ đi vào con đường nhạt nhẽo, cho nên anh cứ nói ít làm nhiều đi theo hình tượng lạnh lùng, đương nhiên anh trong mắt fan, chính là khí chất của tổng công đó nha!

Hôm nay tổ kịch của “Gặp quỷ” cực kỳ sôi nổi, CV Pudding Sữa quả thật rất có tinh thần làm nóng không khí, cho dù người khác kể chuyện cười nhạt đến đâu, cậu ta cũng có thể cổ vũ, đặc biệt không ngừng cười ha ha ha.

Bởi vì trước đó nghe em trai nói nó hình như thích Pudding Sữa, Quan Tử Sơn không nhịn được quan tâm đến cậu ta hơn, Pudding Sữa mặc dù hơi kiêu ngạo nhưng cảm thấy cậu không phải người xấu, trước mặt người khác cậu vẫn rất ấm áp không có chút ác ý, không có lực công kích… Chỉ là không hiểu sao Pudding Sữa hình như hơi không thích anh.

Quan Tử Sơn suy nghĩ một chút, bản thân anh lấy tên Canh Hạt Sen trên weibo, fan trên đó cũng rất nhiều, nhưng số người anh theo dõi lại không bao nhiêu. Im lặng tìm được weibo của Pudding Sữa xong, anh bắt đầu nhìn kĩ trang cá nhân của cậu.

Pudding Sữa rất hợp với danh hiệu “cậu nhóc có tiêu chuẩn cười cấp thấp trong giới võng phối”, bài đăng của cậu có mấy nghìn, mỗi bài đều là share các câu chuyện cười nhạt nhẽo rồi kèm theo đủ kiểu ‘hahahahaha’, ‘’, ‘hhhh’ hoặc là “hahahihi cười lăn lộn” … Những mẩu truyện ngắn đó đều nhặt nhạnh từ người khác, rất nhiều cái có nội dung Quan Tử Sơn đã xem qua từ tám trăm năm về trước, nhưng không hiểu sao, lúc anh kéo xuống nhìn thấy từng cái từng cái trên weibo của Pudding Sữa lại nhịn không được khẽ nhếch môi lên, trong lòng thấy vui vẻ.

Có lẽ là khi nhìn thấy Pudding Sữa đăng “ha ha ha ha” sẽ tự động mê muội chìm vào tiếng cười của cậu. Quan Tử Sơn mỉm cười mở hết rất nhiều trang của Pudding Sữa, lúc chuyển trang không cẩn thận run tay ấn vào trang cuối cùng, cũng chính là lúc Pudding Sữa mới đăng kí weibo.

Sau đó Quan Tử Sơn ngây ngẩn cả người, bởi vì anh nhận ra lúc mới đăng kí tài khoản không bao lâu những gì cậu đăng lên weibo quả thật so với bây giờ giống như là hai người khác biệt.

Lúc đó tâm trạng của cậu có vẻ suy sụp, mỗi status đều dày đặc kìm nén áp lực và đau thương không nói nên lời, mặc dù Quan Tử Sơn không có cách nào hiểu được suy nghĩ lúc đó của Pudding Sữa, nhưng anh cảm giác hình như mình có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Quan Tử Sơn có thể cảm giác được cậu không phải ra vẻ lập dị hay giả bộ thâm trầm, bởi vì lúc đó cảm xúc cậu toát ra cực kỳ tự nhiên, tự nhiên đến nỗi chọc thẳng vào sâu trong lòng anh.

Bởi vì anh nhớ khoảng thời gian anh mới vừa chia tay với Đinh Nãi Xuyên, hình như đó cũng là tâm trạng khi ấy của anh.

Quan Tử Sơn không nhịn được xem thời gian Pudding Sữa đăng những weibo đó, phát hiện ra đó là vào hơn hai năm trước… Nghe nói Pudding Sữa vào giới võng phối được hơn hai năm, cho nên đây là bài cậu ta đăng lên khi mới vào giới? Anh không nghĩ đến Pudding Sữa khi mới vào giới lại là một Pudding Sữa sâu kín như vậy.

Anh lại không nhịn được đi phỏng đoán chuyện xưa của Pudding Sữa, hai năm trước cậu ta thất tình sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hi hi ha ha của cậu ta bây giờ, có lẽ đã buông xuống được rồi.

Quan Tử Sơn khẽ cười, rời khỏi trang cá nhân của Pudding Sữa, tiện tay kiểm tra weibo một chút.

Anh kiểm tra tin mới, liền nhìn thấy một status Pudding Sữa mới đăng vài giây trước.

Pudding Sữa: Gần đây tâm trạng không tốt lắm, không nhận kịch mới, mong các bạn Kế Hoạch thông cảm sâu sắc cho tâm trạng của tôi QAQ

Quan Tử Sơn giật mình, rõ ràng vừa nãy Pudding Sữa còn cười hi hi trong tổ kịch “Gặp Quỷ”, sao đã ôm tâm trạng không vui rồi?

Tuy anh nghi ngờ, nhưng nhìn biểu tượng “QAQ” của Pudding Sữa, anh lại bị chọt trúng huyệt manh một cách kỳ lạ.

Chọn xem bình luận dưới status Pudding Sữa vừa đăng, khác với bình luận mỗi lần anh đăng weibo đều là kiểu như ‘nam thần em muốn sinh con cho anh’, trong bình luận cho Pudding Sữa quả thật tràn ngập tình thương của mẹ —

Tiểu Pudding làm sao vậy nha~ Sờ sờ mặt~

Tâm trạng Tiểu Pudding không tốt sao? ~ Sờ sờ đầu~

Không vui thì phải nghỉ ngơi đi~ Nhéo nhéo mặt Tiểu Pudding~ Hổ báo sờ sờ Tiểu Pudding~ Không sao đâu moa moa taz~

Dây thần kinh của Quan Tử Sơn khẽ giật, ma xui quỷ khiến ấn vào đầu chim cánh cụt của Pudding Sữa, chủ động thể hiện ý tốt với cậu, trên đời đều tồn tại chân ái!

[Canh Hạt Sen] Cậu bị sao vậy? Vì sao tâm trạng không tốt?

Hỏi xong Quan Tử Sơn mới nhớ ra quan hệ giữa anh với Pudding Sữa cũng không được coi là quá thân, đột nhiên hỏi chuyện riêng tư của người ta hình như không ổn lắm? Nhớ lại thái độ lạnh lùng mấy lần trước của cậu, Quan Tử Sơn hơi rối rắm, cũng không biết có phải bị bình luận bên dưới status của Pudding Sữa tẩy não hay không lại gửi đi một câu.

[Canh Hạt Sen] Không sao đâu ~ sờ sờ đầu ~ Moa moa taz

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio