Giờ phút này, Tống Tuấn Hiền mặc áo trắng như tuyết đang vừa bay giữa không trung, vừa hữu khí vô lực gào lên: "Nhược Hinh, không cần lo cho ta, nàng đi mau đi!"
Nữ chính là người mới, trẻ tuổi xinh đẹp, vẫn còn đang học ở học viện điện ảnh. Nhưng người ta dù sao cũng xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn so với Tống công tử đúng là sinh ra một kỷ nguyên mới.
Chỉ thấy cô thâm tình bi thống kêu to: "Không! Quân Diệu, nếu chết chúng ta cùng chết!"
Tống Tuấn Hiền kia vẫn dùng giọng điệu nửa chết nửa sống: "Nhược Hinh, ta tình nguyện chết, cũng muốn nàng sống tốt!"
Nữ chính mảnh mai bị nữ phụ lòng dạ hiểm độc cưỡng ép lôi đi.
Kỹ thuật diễn như gió bão của cô nương này đối mặt với Tống Tuấn Hiền đang trợn mắt như cá chết vẫn không bị ảnh hưởng, nước mắt như suối trào, khóc đến khàn cả giọng: "Quân Diệu, chàng nhất định phải sống sót trở về. Ta. . . . . . Ta cùng đứa con trong bụng đều chờ chàng trở về ——" .
Thật sự là khiến người nghe rơi lệ đau lòng.
Tần Hiểu Nhiễm không khỏi sờ sờ da gà nổi trên gáy.
Đã quên nói, kịch bản《Chuyện tình công tử Minh Nguyệt khuynh đảo giang hồ 》đầu tư hai ngàn để quay này cũng là do Tống nhị thiếu "Đa tài đa nghệ" viết.
Tống Tuấn Hiền đương nhiên diễn vai nam chính. Đoàn phim còn cố ý mời một nam diễn viên năm đó thật hot bây giờ thật bụi, trước kia luôn diễn đại hiệp giang hồ, công tử tình thánh, đến diễn vai nam phụ phản diện.
Nghe nói cái này cũng là do Tống Tuấn Hiền lén gợi ý. Nguyên nhân là mối tình đầu của hắn trước kia luôn ghét hắn không có ý vị nam nhân như giang hồ tình thánh này, cho nên đá hắn.
Tống Nhị công tử luôn luôn ghi hận đến bây giờ, hiện giờ cố ý tiêu tiền mời người ta về, diễn một kẻ xui xẻo cả ngày bị nữ chủ khinh bỉ, bị nam chủ đánh đập, bị đồng nghiệp xa lánh, ra cửa gặp mưa, mua đồ ăn mất tiền, vợ vượt tường, con gái yêu sớm, luyện công còn phải tự cung.
Hẹp hòi cùng biến thái như Tống Tuấn Hiền, thật sự khó gặp.
Xuất phát từ tuyệt vọng cùng thỏa hiệp, hai cảnh kế tiếp, đạo diễn Giang đều vô cùng sảng khoái thông qua.
Cảnh cuối cùng ngày hôm nay cũng là cảnh quan trọng nhất, là nam chủ đang chịu trọng thương, hộc máu như nước, vào thời điểm mấu chốt phi thân, một phát đá tên nam phụ phản diện xấu xa vào trong nước.
Cảnh này hôm qua đã tập luyện vài lần rồi. Tuy rằng bản thân diễn viên chỉ thực sự quay mấy cảnh cận mặt, còn lại đều dùng diễn viên đóng thế, nhưng Tống Tuấn Hiền xuất phát từ oán thù riêng, kiên trì nếu như không thực sự đá nam phụ một cái thề không bỏ qua.
Tần Hiểu Nhiễm nhìn nam phụ Tô Phàm đang treo trên dây, tuy rằng mặc áo bào đỏ thô tục, nhưng mày kiếm mắt sáng, khí vũ bất phàm, so sánh với Tống Tuấn Hiền tự kỉ, quá yêu bản thân, mày gian mắt chuột, nhìn thế nào cũng càng thấy giống nam chủ ngay thẳng.
Nhớ lại khi Tần Hiểu Nhiễm cô vẫn là học sinh cấp ngây thơ, cũng từng không ít lần háo sắc với tấm áp phích của "Đan Phong công tử" Tô Phàm. Còn gì đau lòng hơn so với việc xem thần tượng ngày xưa bị một tên cặn bã cực phẩm bắt nạt.
Tống Tuấn Hiền thật sự là quá ghê tởm. Tần Hiểu Nhiễm nhịn không được nói thầm. Loại công tử nhiều tiền không có chỗ tiêu, ấm đầu này, tốt nhất nên nhảy cầu cho tỉnh một chút.
"Cái gì? Anh nói. . . . . ." Kinh Tế Nhân tiếp cú điện thoại, nghe xong một lát, lập tức kêu to, khiến Tần Hiểu Nhiễm liền phát hoảng, "Anh nói Tống Tử Mân phu nhân. . . . . ."
Giờ phút này trên trường quay, hai người Tống - Tô đang bị cáp treo đưa lại gần nhau. Tống công tử chuẩn bị ra chiêu, Tô Phàm cũng làm ra tư thế ngăn cản
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, Tống Tuấn Hiền vèo một cái tựa như rơi vào nồi sủi cảo, tạo thành một đường cong, rơi vào hồ nước cách đó không xa, hơn nữa nước bắn tóe lên còn tạo thành hình một đóa kim nguyên bảo.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến mọi người choáng váng. Mọi người sửng sốt ba giây, mới hô hoán xông lên.
Rơi xuống nước là thần tài của bọn họ, nếu đụng vào đâu, chị gái Tống Tuấn Hiền, tổng giám đốc của Vũ Quang - Tống Tử Mân phu nhân, phỏng chừng sẽ chôn tất cả bọn họ theo.
Vài chàng trai không để ý nước hồ mùa đông lạnh như băng, ào ào nhảy vào ao cứu giá.
Những người khác vội hô to
"Chết rồi!"
"A, Tống tiên sinh mau tỉnh lại!"
"Bác sĩ! Bác sĩ mau đến đây!"
"A, không thở!"
"Cái gì? Không thở? Ôi tổ tông ơi, anh ta không thể chết được! Mau gọi cấp cứu!"