Nhân tộc này nhìn có vẻ rất yếu đuối, thế nhưng lại vô cùng ngoan cường.
Trông dáng vẻ của hắn ta như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, ấy vậy mà vẫn luôn giữ lại một hơi, đấu tranh để được sống sót.
Giống như một gốc cây non hăm hở hướng lên trên tranh đoạt nắng trời, nó nắm bắt mọi cơ hội để có thể tồn tại và không ngừng lớn lên theo từng ngày.
Lúc ta nhét thảo dược cho hắn, dù cho ý thức của hắn còn đang mơ hồ, bị đắng đến nỗi mặt mày dữ tợn thì vẫn ép mình phải nuốt hết đống thuốc ấy xuống trong vô thức.
Chính vì khát vọng sống sót mãnh liệt này mà ở trong mắt ta, linh hồn của hắn sáng ngời rực rỡ, quả thực làm nấm nhỏ vui mừng.
Không hổ là sủng vật do ta chọn!
Cứ như vậy, một nấm nỗ lực cứu, một người cố gắng sống, không bao lâu sau hắn đã tỉnh lại.
Hắn nói mình tên là Tống Tri Thời, còn nói một đống lời cảm ơn nữa.
Ta không giỏi đặt tên, sủng vật có tên sẵn rồi thì quá là tuyệt vời luôn.
Ta giống như một người mới nuôi mèo lần đầu tiên, cái gì cũng thấy mới mẻ, cứ gọi đi gọi lại tên hắn rất nhiều lần: "Tống Tri Thời, uống thuốc thôi!"
"Tống Tri Thời, thuốc có đắng không? Con người như các ngươi, ừm, ý ta là, có muốn ăn thêm chút ngọt không?"
"Tống Tri Thời, ngươi muốn ăn cái gì?"
Tính tình của hắn rất tốt, chỉ cần ta gọi tên hắn thì hắn nhất định sẽ trả lời, dù có bị ta ầm ĩ thì cũng chỉ hơi nhíu mày mà thôi.
Tống Tri Thời bị thương không nhẹ, ta chữa khỏi nội thương của hắn, nhưng xương cốt đã gãy chỉ còn cách từ từ tĩnh dưỡng một thời gian mới lành lại được.
Nửa tháng đầu cho dù hắn đã tỉnh táo thì cũng chỉ có thể nằm trên giường mà không động đậy được chút nào.
Đây là lần đầu tiên ta nuôi sủng vật, hơn nữa sủng vật còn đang bị thương nên có phần luống cuống tay chân.
Khi hắn có một số nhu cầu mà chỉ nhân tộc mới có, đôi lúc phải tự mình nói cho ta biết thì ta mới có thể nhớ ra. Lúc đó khuôn mặt và vành tai của hắn luôn đỏ bừng cả lên, ngượng ngùng quay đầu ra chỗ khác.
Lúc ta lau người cho hắn, thậm chí cả người hắn đều đỏ thấu.
Thỉnh thoảng ta dừng ở nơi nào đó quá lâu, hắn còn sẽ không tự nhiên mà run rẩy một chút, giọng nói hơi run nghe như sắp khóc: "Cô nương, được rồi chứ?"
Thật là đáng yêu.
Đợi đến khi vết thương đỡ hơn chút, hắn lại không chịu để ta đụng vào người nữa, kiên trì muốn tự mình làm.
Ta có tí xíu tiếc nuối, nhưng cũng rất vui mừng.
Sủng vật mà ta nuôi có thể tự chăm sóc bản thân mình đó!
Hắn sẽ dậy thật sớm để xử lý lông tóc của mình, khiến cả người sạch sẽ thơm tho, sau đó sẽ dựa vào đầu giường chờ ta quay về đút cơm cho hắn ăn.
Rất ngoan ngoãn và cũng vô cùng có thể chịu được cô đơn.
Sân nhỏ mà chúng ta đang ở là nơi mà Hồ Mặc biến ảo ra, nghe nói là bắt chước kiểu dáng kiến trúc đang được lưu hành nhất của triều đại này.
Hồ Mặc cất giấu rất nhiều đồ của nhân tộc, tất cả đều là đồ mà mấy trăm năm qua hắn vào nam ra bắc mang về, sách vở, vũ khí, châu báu, cái gì cần đều có hết.
Tống Tri Thời rất có giáo dưỡng, hắn chưa bao giờ chủ động chạm vào thứ gì trong nhà, chỉ yên lặng nán lại trên giường.
Nếu hắn là một cây nấm, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng hắn lại là nhân tộc, phải chăng có nên hiếu động hơn một chút?
Ta cân nhắc một hồi, hỏi hắn có muốn đi ra ngoại dạo chơi chút không.
Ta bày tỏ là mình có thể ôm hắn đi (giống như người ôm mèo hay ôm chó vậy đó).
Nhưng hắn lại chấn động cực mạnh, vạn phần từ chối, liều mạng xê dịch về đằng sau.
"Không được! Không thể! Không cần!" Vẻ mặt hắn tràn đầy kháng cự: "Cô nương sao có thể như vậy chứ?"
Để tỏ vẻ mình thật sự có thể, ta trực tiếp bứng hắn ra, tránh đi vết thương rồi ôm ngang eo hắn lên.
Ta đắc ý nhìn về phía sủng vật của mình, hắn, hắn vẻ mặt trống rỗng, dường như đã mất đi linh hồn.
Ta không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, buông hắn xuống.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc một hồi, cuối cùng khó khăn lên tiếng: "Cô nương, nam nữ có khác."
Cuối cùng dưới sự chỉ đạo của hắn, ta làm một chiếc xe lăn tặng cho hắn.
Hắn cười nói đa tạ.
Lúc hắn cười rộ lên trông rất đẹp, làm ta nhớ đến ánh nắng chiều nhảy múa trên mặt nước. Nai con xuống suối uống nước, gió mát êm dịu phất qua thân thể của ta, ấm áp mà dễ chịu.
Mặc dù ta thích âm u và ẩm ướt, nhưng thỉnh thoảng ta cũng sẽ cảm thấy gió mát và nắng vàng chẳng tệ chút nào.
Khoảng thời gian gà bay chó chạy như thế kéo dài rất lâu, đợi đến khi Tống Tri Thời có thể tự mình run rẩy đi mấy bước mà không cần ta nâng nữa thì hắn đã nói lời từ biệt với ta.
Hắn chống gậy nói hắn có chuyện rất quan trọng phải làm, nhất định phải rời đi.
Ta hơi tức giận, giận dỗi tận mấy ngày trời nhưng đến cùng vẫn nghĩ thông suốt.
Dẫu cho Hồ Mặc còn chưa quay về, ta cũng còn chưa kịp khoe khoang với hắn, nhưng dấu vết từng sinh sống của một người vẫn sẽ để lại, chỉ cần ta bảo tồn cẩn thận thì đó chính là bằng chứng.
Huống chi khoảng thời gian này ta cũng chơi rất vui vẻ.
Nấm tinh khoan dung quyết định phóng sinh sủng vật của mình.
Ta tiễn hắn đến chân núi, ở nơi xa mơ hồ có thể thấy thôn xóm và khói bếp.
"Ngươi đi đi." Ta nhẹ nhàng phất tay với hắn.
Sủng vật lại hơi do dự, hắn băn khoăn hồi lâu, đi được mấy bước lại nghiêng đầu lại.
Hắn hỏi ta: "A Như, chúng ta có thể gặp lại sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của ta, trước đó hắn vẫn luôn khách khí gọi ta một tiếng cô nương.
Trên người hắn mặc chiếc áo lam của Hồ Mặc, y phục này Hồ Mặc mặc vào trông cứ như đi coi bói, vậy mà mặc trên người hắn lại có vẻ đoan chính như ngọc.
"Ân cứu mạng không có gì để báo đáp, lần sau đến Tống mỗ nhất định sẽ báo đáp cô nương."
"Cho nên, sau này có thế gặp lại không?" Trong giọng điệu trịnh trọng của hắn lại mang theo chút khẩn cầu.
Được rồi, tự nguyện quay về cũng được đó!
Ta suy nghĩ một lúc, hào phóng gật đầu.
Hắn lại lộ ra nụ cười mà ta thích nhất.
Ta đứng ở chân núi, đưa mắt nhìn hắn đi từng bước một về cõi trần gian.
Giống như bao lần ta tiễn biệt Hồ Mặc xa núi.
Đã rất nhiều năm rồi Hồ Mặc không trở về, mà tuổi thọ của nhân tộc so với yêu quái thì ngắn ngủi hơn quá nhiều. Hy vọng lần tới hắn đến, không cần nhăn nheo như vỏ quýt đã phơi khô queo.
Ta không về trạch viện mà đi tìm đại một hang động nào đó, chôn chính mình ở bên trong.
Lần này ngủ say, có thể đổi một cách gọi khác là chờ đợi.
Đây vẫn là lần đầu tiên, có sinh linh cùng ta ước định.
[Tiểu kịch trường]
Tác giả: Phỏng vấn một chút, Tống đại nhân làm thế nào để ôm vợ về?
Tống Tri Thời: Cảm ơn, đơn thuần dựa vào mạng cứng, sức sống khá là ngoan cường.
Ta không ngủ quá lâu, chợt mở mắt ra đúng vào lúc tuyết đầu mùa vừa phủ kín rặng thông xanh.
Một sợi nấm buộc trên người Tống Tri Thời nói cho ta biết, sủng vật của ta đã trở về.
Cả người hắn hỗn độn, ngã lộn nhào trước cửa nhà, nền đất nhuộm đỏ máu tươi.
Tên ngu ngốc này, bảo trở về sẽ báo đáp ta nhưng cái dáng vẻ máu me khắp người này rõ ràng là đến đòi nợ thì có.
Chủ nhân thiện lương quyết định lại cứu mạng hắn lần nữa.
Thời gian giống như đã lặp lại, ta ném hắn vào căn phòng lúc trước hắn ở, còn mình thì đi tìm thảo dược cho hắn ăn.
Tìm thuốc đối với ta cũng không khó khăn gì, trái lại thì sắc thuốc càng khó hơn một chút, ta bị khói bếp sặc đến nỗi ho khan không ngừng.
Thuốc sắc ra trông không tốt không xấu, ít nhất là không nát bét hết cả.
Ngay lúc ta định cạy miệng Tống Tri Thời rồi đổ thẳng vào thì hắn đã tỉnh rồi.
"A Như?" Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, hắn nhìn chằm chằm vào ta một hồi lâu rồi mới cụp mắt che đi ánh nước bên trong: "Ta cứ nghĩ là sẽ không còn được gặp lại nàng nữa."
Những lời này cứ như đã dính phải nước tuyết tan, nghe mơ hồ mà nghẹn ngào vô cùng.
Rõ ràng hắn bị thương không nghiêm trọng như lần trước, nhưng chẳng biết tại sao ta lại cảm thấy hắn giống như cây tùng xanh bị bẻ gãy, thân thể tàn phế ấy [email protected] trụi trong gió, phát ra tiếng kêu than trong im lặng.
Ta hơi chút luống cuống tay chân, đành phải cầm chén thuốc đưa cho hắn: "Uống, uống trước đi."
Nhân tộc các ngươi lúc bị thương cần uống thuốc, vậy nên ngươi uống xong cũng sẽ khỏe lại đúng không?
Tống Tri Thời nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn A Như."
Nụ cười của hắn cũng thay đổi.
Ánh sáng nhảy múa trên mặt nước nay đã chìm xuống đáy sông, bị vùi lấp dưới một tầng băng tuyết và nước bùn dày đặc.
Ta chợt ý thức được, lần này sủng vật của ta bị thương rất nghiêm trọng.
Bây giờ hắn cần thời gian và một nơi yên tĩnh để lim láp miệng vết thương của mình.
Ta không thể làm gì cho hắn ngoài việc tìm thật nhiều thảo dược tốt hơn về, bày ra trước bệ cửa sổ của hắn.
Nói mới nhớ, từ lúc ta nhặt Tống Tri Thời về đến giờ, thảo dược trong ngọn núi gần đây cứ như gặp phải tam tai.
Không chỉ một lần ta nghe thấy chúng nó tụ lại một chỗ điên cuồng nhục mạ Tống Tri Thời phá hoại con cháu của chúng nó. Cỏ cây cũng biết mềm nắn rắn buông, chúng nó chưa bao giờ dám chỉ trích ta, chỉ có thể âm thầm mắng tên lam nhan họa thủy này.
Mãi cho đến một ngày Tống Tri Thời mở cửa sổ ra đúng vào lúc ta đang đặt thảo dược lên. Hắn phủi tuyết đọng trên người ta xuống, bất đắc dĩ nói: "A Như, cảm ơn nàng, chớ phí tâm."
Ta suy nghĩ một lúc, hỏi hắn: "Vậy ngươi khỏi rồi sao?"
Bóng đêm dày đặc, khí lạnh bên ngoài tràn vào khiến mặt hắn không còn chút huyết sắc nào.
Hắn thử thăm dò mà vươn tay tới gần ta, nhẹ nhàng vén tóc mai rối tung bên má của ta ra sau, trấn an nói: "Ta khỏi rồi, A Như."
Mùa đông năm nay của ta trôi qua có thêm Tống Tri Thời bầu bạn, lần đầu tiên trạch viện trong núi sâu này được treo lên những chiếc đèn lồ ng, được đốt lên ánh lửa trại. Tống Tri Thời rất khéo tay, hắn xử lý sân nhỏ trông thanh tịnh đẹp đẽ, lịch sự tao nhã vô cùng. Đám thảo dược tạm thời chưa cần đến được trồng riêng ở một khoảng vườn bên cạnh.
"Trồng như vậy thì nàng không cần lần nào cũng phải ra ngoài tìm nữa." Hình như Tống Tri Thời vô cùng vui vẻ vì có thể làm gì đó cho ta. Hắn chăm sóc chúng rất chu đáo, lo lắng liệu chúng có chết cóng trong mùa đông lạnh giá này hay không.
Vậy nên ta không nhẫn tẫm nói cho hắn biết, lúc tay hắn lau tuyết trên thảo dược, chúng nó đều đang run lẩy bẩy và giận giữ mắng mỏ tên khốn đã ăn vô số đồng bào của chúng nó: "Đừng có động vào ta, thật là xúi quẩy!"
So với lần đầu tiên ta cứu hắn thì lần này chúng ta chung sống thân mật hơn rất nhiều.
Có đôi khi ta đi dạo trong núi hơi lâu, Tống Tri Thời sẽ cầm đèn chờ ta về, đưa cho ta chiếc khăn nóng ấm áp.
Hắn bắt đầu tò mò về quá khứ của ta, hắn hỏi ta đến từ đâu, xưa giờ đều ở một mình à, còn cả đống vấn đề về người nhà bạn tốt nữa.
Ta bị hỏi đến nỗi bối rối, dứt khoát nói bậy nói bạ.
Ta nói từ nhỏ ta đã lớn lên trong ngọn núi này, mười tám đời thân tộc đều đã c h ế t hết chỉ còn chừa lại mỗi mình ta. Trạch viện này là do bạn tốt ta tặng, còn về người bạn tốt kia, đừng hỏi, hỏi chính là đã c h ế t.
Quan hệ xã hội của nhân tộc thật là phức tạp, haizzz.
Thỉnh thoảng ta cũng cảm thấy dựa theo lẽ thường, một nữ tử yếu đuối ở trong tòa trạch viện xa xỉ nơi núi sâu hẻo lánh thế này cũng hơi là lạ, cứ như là nhân vật trong chuyện ma ấy.
Nhưng hiển nhiên sủng vật của ta không quá thông minh, ta nói cái gì thì hắn tin cái đó.
Hôm giao thừa, Tống Tri Thời dậy từ sáng sớm. Hắn treo mấy cái đèn lồ ng đỏ hôm trước mới làm lên hành lang, còn cắt mấy nhánh hoa mai dại c ắm vào bình ngọc.
Tống Tri Thời nói cái này gọi là thanh cung.
Đêm giao thừa trong núi chẳng có việc gì để làm, cắm hoa mai cũng coi như đã ăn tết rồi.
Tống Tri Thời hỏi ta: "A Như, trước đây nàng đón năm mới thế nào?"
Ta đang vui vẻ ngửi hoa mai, nghe vậy lập tức khựng lại, à, thì ra còn phải ăn tết nữa ư? Không xong rồi, cây nấm tinh thì sao có thể hiểu được năm mới nhân tộc sẽ làm cái gì đâu.
Ta nhanh trí, đắc ý dào dạt trả lời hắn: "Sơn trung vô lịch nhật, hàn tận bất tri niên. Tống Tri Thời, ta không có ăn tết."
[Sơn trung vô lịch nhật, hàn tận bất tri niên: Ở trong núi ngày tháng không có lịch, thấy trời hết lạnh nhưng không rõ là năm nào.]
Giọng điệu ngâm thơ của Tống Tri Thời nghe rất êm tai, lúc rảnh rỗi ta sẽ bảo hắn ngâm thơ cho ta nghe, cảm ơn bản thân ta đã thuộc nhiều thơ như thế.
"Tống Tri Thời, ngươi muốn ăn tết với ta sao?" Thực ra ta không có cảm giác gì với chuyện ăn tết, nhưng nếu là người thì có lẽ nên chờ mong một chút chứ nhỉ?
Thế là ta làm ra dáng vẻ vô cùng chờ mong rồi nhìn Tống Tri Thời bận rộn bốn phía, cứ đi theo sau hắn giống hệt cái đuôi nhỏ.
Tống Tri Thời bị chọc cười, hắn nhấc nắp nồi lên, múc một chén súp gà rừng cho ta: "A Như, nàng chờ một lát nữa, sắp xong hết rồi."
Đêm hôm đó Tống Tri Thời nấu một bàn đầy món ăn, mà cũng chẳng biết lấy đâu ra cả một vò rượu. Hắn nhẹ nhàng rót cho ta một ly, sau đó tự rót cho mình rồi tự uống.
Tống Tri Thời nâng ly: "Chúc A Như năm mới vui vẻ, mọi thứ thuận lợi." Đằng sau còn một đống chữ nữa, nghe thôi cũng thấy vui mừng, nhưng ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết đại khái chính là mấy lời cát tường may mắn nói vào ngày đầu năm.
Ôi, nhân tộc uống rượu còn phải nói lời chúc mừng à?
Nấm nhỏ thất học sửng sốt, hồi lâu mới nghẹn ra được một câu: "Vậy, vậy ta chúc Tống Tri Thời, ừm, năm mới, mọi chuyện đều tốt."
Tống Tri Thời cười, đây là lần đầu tiên từ lúc gặp lại đến giờ hắn cười nhẹ nhàng như vậy, hắn cười xong lại cười nữa: "Cảm ơn A Như."
Ta không khỏi cảm thấy mình đang bị cười nhạo, làm sao? Lời chúc mừng mà còn phân đắt rẻ sang hèn hay sao?
Nhân tộc các ngươi đúng là lắm chuyện.
Ta tức giận xử lý hơn nửa bàn đồ ăn.
Tống Tri Thời ăn không nhiều lắm, hắn vừa nhìn ta vừa nhàn nhã uống rượu, uống đến nỗi trên mặt ửng hồng.
Đoán chừng là hắn uống say rồi, dùng đũa thấm nước viết tên của hắn ra.
Hắn nói tên của hắn lấy từ "Quân tử pháp thiên vận, tứ thời khả tiền tri".
Hắn nói phụ thân hắn đã lấy tên tự cho hắn từ lâu, gọi là "Bất Khí". Hắn từng nét từng bút viết hai chữ này xuống.
"Có nghĩa là gì thế?" Ta thuận miệng hỏi.
Ta biết, Tống Tri Thời khác với ta và Hồ Mặc, thậm chí là khác cả cả các thôn dân dưới núi nữa. Hắn đã đọc rất nhiều sách, giơ tay nhấc chân tự có một phen khí khái. Người như vậy, ngay cả cái tên đều có thể nói thành đóa hoa.
Tống Tri Thời thu lại ý cười, nhẹ nhàng nói: "Lấy từ "Quân tử bất khí", không có ý gì khác."
"Quân tử?" Ta vắt óc suy nghĩ một hồi, nhớ lại mấy quyển sách ta đã từng học và những bài thơ mà Tống Tri thời từng đọc cho ta nghe, mơ hồ cảm thấy đó là một từ không tệ.
Ta trực tiếp há miệng khen ngợi: "Không tệ, ngươi xứng với cái tên này."
Tống Tri Thời không trả lời ta, hắn chỉ nói: "A Như, ta uống say."
Hắn giơ tay về phía ta: "Dìu ta đi một lát."
Trong mắt của hắn cũng không có ánh lệ, mặt mày cũng không có sầu bi, nhưng ta vẫn cảm nhận được nỗi đau buồn lớn lao đang đặt trên vai hắn, hết lần này tới lần khác quật hắn ngã xuống nền đất.
"Được." Ta cầm tay hắn.
Giao thừa qua rất nhanh, đông đi xuân tới, gió đông thổi tan những mảng băng đọng trên mặt nước.
Sau khi ta tặng cho Tống Tri Thời cành hoa đào nở đầu tiên nở trong núi, hắn lại cầm nó cài lên trên tóc ta.
Ta nằm trên giường mềm ngủ gà ngủ gật, Tống Tri Thời nửa quỳ bên giường chải đầu cho ta.
Hiếm có hôm ta lại không ngủ được, tinh thần hơi chút mất tập trung.
Chuyện này xảy ra trên thân một cây nấm ngủ gần ngàn năm còn chưa đã thèm thì quả thực làm người nghe mà thấy sợ, tàn nhẫn đến cực điểm.
Ta đang nghĩ cái gì ấy nhỉ?
Trước khi gặp Tống Tri Thời, ta chưa từng tiếp xúc với con người.
Hồ Mặc nói, không cần g i ế t người, chớ dính nhân quả.
Ta không g i ế t Tống Tri Thời, nhưng trong thoáng chốc ta bỗng mơ hồ cảm thấy rằng, việc ta mang hắn về đây có thể còn đáng sợ hơn so với việc g i ế t c h ế t hắn ngay lúc ấy. Có thứ gì đó giống như sợi nấm đang quấn lấy ta và Tống Tri Thời, nói chính xác hơn là đang quấn vào người ta.
Chuyện này có bình thường không nhỉ?
Nuôi dưỡng một nhân tộc là lựa chọn chính xác sao?
Có lẽ ta nên ném hắn đi. Nhưng mà hắn yếu ớt như vậy, vừa ra ngoài đã làm cả người mình tràn đầy thương tích. Nếu bị ta vứt bỏ, hắn sẽ c h ế t sao?
Ta lâm vào dòng suy nghĩ rối rắm này cả buổi.
Không đợi đến lúc ta thủ thỉ thăm dò vài câu thì Tống Tri Thời đã mở lời rằng muốn rời khỏi đây một khoảng thời gian.
Hắn đã chuẩn bị đủ đống hoa quả khô được phơi nắng đầy đủ để dùng cho năm nay, dặn dò ta phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Tống Tri Thời nói mấy lần: "A Như, ta sẽ về sớm thôi."
"À." Ta trả lời qua loa một câu.
Sau khi hắn đi, ta mất tinh thần suốt mấy tháng, chợt có chút không thích ứng với cuộc sống của một cây nấm.
Không có ai chải đầu cho ta, đọc sách cho ta nghe, chờ ta dưới ánh đèn ấm áp.
Ta cảm thấy hơi khó chịu.
Quái lạ thật đấy, mấy năm trước cũng có ai làm những chuyện này cho ta đâu, không phải ta vẫn sống được đến bây giờ đó sao?
Ta đi nói chuyện phiếm với đám yêu quái trong núi. Một con thỏ tinh thích thuần hóa hồ ly nhìn về phía đám hồ ly nhỏ mà nó nuôi, đề nghị ta nuôi thêm mấy con sủng vật nữa, như vậy thì ta sẽ chẳng phải nhớ mãi không quên với con nào cả.
Đúng rồi, ý kiến hay!
Ta chôn mình ở dưới chân núi rồi bắt đầu ngồi chờ.
Mỗi khi xuân đến hạ về, số lượng nhân tộc đi vào trong núi sẽ không quá ít. Ta dự định sẽ chọn lựa một con thuận mắt rồi mang về.
Tiếc là không phải con nhân tộc trưởng thành nào cũng xui xẻo như Tống Tri Thời, khiến bản thân mình hơi thở thoi thóp ngã ngay trước mặt ta.
Cuối cùng ta chỉ nhặt được một con nhân tộc non bị lạc đường.
Một nhân tộc thành niên đưa nó lên núi, nói bằng cái giọng ấm áp trấn an nó vài câu liền rời đi.
Sau đó nàng ta không quay lại nữa.
Ta quan sát rất lâu, xác định rằng con non này đã bị vứt bỏ rồi mới tiến lên ôm lấy nó.
Con non có cái đáng yêu của con non, nó chui vào lòng ta khóc thút thít một hồi, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh đầy mùi sữa cọ qua cọ lại bên cổ của ta.
Ta sắp xếp cho nó ở trong căn phòng của Tống Tri Thời.
Ta phát hiện ra chơi với con non rất là vui. Ta chơi bóng với nó, nó vui vẻ bước tới bắt bóng bằng cái chân ngắn cũn. Đáng tiếc nó không biết rằng ta là một cây nấm tinh hư hỏng, ngay lúc nó gần chạm được bóng thì ta âm thầm dùng sợi nấm gian lận.
Biu~
Bóng bay mất.
Con non sửng sốt một chút, cũng không khóc lóc, lại tiếp tục đi tìm bóng nhỏ.
Trò chơi này thường sẽ kéo dài tới khi con non mệt tới nỗi nằm lăn xuống hoặc là không nín được nữa mà òa khóc lên.
Mà ta thì chơi vui quên cả trời đất, nào có thời gian nhớ tới Tống Tri Thời nữa. Thế cho nên khi Tống Tri Thời trở về ta không hề để ý tới lời nhắc nhở của mấy sợi nấm, còn đang vui vẻ hô lên với con non: "Qua đây chơi xích đu!"
Sắc mặt của Tống Tri Thời rất khó coi, vẻ khó coi này ngay vào lúc hắn phát hiện phòng của mình cũng bị con non chiếm cứ thì đã đạt tới đỉnh núi. Thành thật mà nói, trông còn khó coi hơn cả sắc mặt lúc hắn trọng thương sắp c h ế t đến nơi cơ.
Hắn trầm mặt hỏi ta: "A Như, chơi vui không?"
Ta nhìn trộm hắn một cái, thành thật gật đầu.
Chứ không phải con non này chơi vui hơn Tống Tri Thời nhiều sao?
Tống Tri Thời giận quá hóa cười, hắn chỉ vào xích đu nói: "Đây là ta làm cho nàng chơi."
Sau đó chỉ bóng nhỏ: "Cái này cũng là ta làm tặng nàng."
"Vậy ta lấy ra chơi thì có gì sai?" Ta nhỏ giọng phản bác.
Tống Tri Thời nghẹn lại, hắn, hắn càng tức giận hơn.
Hôm sau lúc ta ngủ dậy thì đã không thấy bóng dáng con non đâu nữa rồi.
Ta tức giận giãy tỉnh Tống Tri Thời, trông hắn có vẻ vô cùng buồn ngủ, dường như mới nằm xuống không lâu.
"Con non đâu?!" Ta chất vấn hắn.
"Đưa cho người ta nuôi rồi." Hắn nhắm mắt không để ý tới ta.
"Sao ngươi lại như vậy?" Đó là sủng vật mới của ta mà haizz!
Tống Tri Thời chậm rãi nói: "Nàng mà còn hỏi nữa, vậy đứa bé đó đã bị sói ăn."
Giọng điệu của hắn cực kỳ nghiêm túc, nói đến việc bị sói ăn cũng rất lạnh lùng, giống như đó chẳng hề là đồng loại của hắn vậy.
Đây là lần đầu tiên Tống Tri Thời cởi bỏ lớp vỏ dịu dàng bên ngoài xuống trước mặt ta.
Ta tiếc nuối cảm nhận được rằng, ánh sáng nhảy múa trên làn nước của ta đã hoàn toàn vỡ vụn.
Lúc ấy hắn lừa ta, hắn còn chưa khỏe. Có thể sau này cũng sẽ không khỏe được.
Về sau mọi chuyện dần trở nên thái quá hơn.
Ta cũng không ngồi chờ nhân tộc ở dưới chân núi nữa, dường như chỉ sau một đêm, nhân tộc đã lãng quên ngọn núi này, bọn họ đã chẳng đặt chân vào nơi đây.
Tống Tri Thời ở lại mấy ngày rồi lại rời đi một thời gian, cứ đi lại như thế rất nhiều lần. Mãi đến lần cuối cùng hắn mang tin tức của Hồ Mặc về, vừa dỗ vừa lừa ta rời khỏi ngọn núi này, nơi mà ta đã sinh trưởng gần một ngàn năm qua.
Ở cõi trần gian, ta thấy được một mặt khác của Tống Tri Thời.
Hắn giống như cá bơi về nước, thích nghi với các quy tắc của nhân tộc vô cùng tốt.
Có người hâm mộ hắn thanh vân trực thượng, khen hắn thiếu niên thiên tài, tiền đồ vô lượng, nhưng càng nhiều người hơn nữa lại giận dữ mắng mỏ hắn không biết xấu hổ, không xứng làm người. Lúc hắn nắm tay ta đi qua phố lớn ngõ nhỏ, những sợi nấm bay trong gió luôn có thể mang về vô số lời đàm tiếu.
[Thanh vân trự thượng: Dùng để ví về người thăng quan tiến chức rất nhanh chóng.]
Có vài lời hình như Tống Tri Thời cũng nghe thấy, những hắn vẫn bình thản ung dung,
Hắn nói: "Chúng ta đi thôi, A Như."
Lúc hắn nói những lời này cứ luôn làm ta nhớ đến đêm giao thừa năm đó, hắn nói với ta: "Dìu ta đi một lát, A Như."
Nhưng lúc này, hắn lại vươn tay nắm chặt cổ tay của ta trước.