Bên ngoài trấn Đào Nguyên có một trái núi, từ trước tới nay vẫn luôn người lên núi đốn củi hái quả vào buổi sáng, nay khuya, chẳng một bóng người, một mảnh tĩnh mịch. Sau trái núi có một căn nhà gỗ đơn sơ, trước nhà có dựng một hàng rào trúc, tuy rằng phòng nhỏ đất nghiêng, thế nhưng cũng là một mái nhà.
Tối nay mây đen lững lờ, trăng khuất dạng. Có tiếng ho dồn phát ra từ trong căn nhà nhỏ, tựa như đã tốn hết sức lực cả người. Chốc sau, cửa gỗ bật ra, có một người đàn ông vội vàng chạy vào phòng, là A Nghiệp, người đến Liêu gia cắt sửa vườn hoa ban sáng. Hắn bưng chén sứ cũ nát tới, đổ thuốc từ trong ấm được đặt trên bếp lò dưới hiên ra rồi vội vàng quay vào trong nhà.
Trong nhà chỉ đốt một ngọn đèn, hình như đã gần cạn dầu, lửa rất yếu, lúc cửa gỗ mở ra đóng vào, gió đêm lẻn vào phòng, thổi ngọn đèn suýt tắt, khiến gian phòng rách nát này càng thêm lạnh lẽo. A Nghiệp ngồi xuống, đỡ cô gái nằm trên giường dậy, bưng chén tới bên miệng cô, cẩn thận đút uống từng ngụm thuốc.
Da dẻ cô gái này màu vàng nhợt nhạt, mặt mày tiều tụy, nhìn qua còn già hơn A Nghiệp mấy tuổi. Cô dựa vào lòng hắn, gắng lắm mới ngừng ho khan, dùng giọng nói đã rất yếu ớt mà rằng: “Nghiệp ca, xem chừng đến mai là em sẽ không còn hơi sức nữa, đã uổng phí thời gian của chàng rồi.”
A Nghiệp nhìn cô, tựa như có thể hiểu ý, chầm chậm lắc đầu, hắn còn muốn đỡ cô uống thuốc. Cô gái đẩy tay hắn ra, nức nở nói: “Không có ích gì đâu, bây giờ em chỉ đang cố chịu đựng từng ngày thôi, chàng tội tình gì mà giữ lại, sao không để em được ra đi?”
Lúc này thì có vẻ A Nghiệp không hiểu lời cô nữa, dùng sức ôm chặt vai cô, một mực muốn cô phải uống thuốc. Cô gái giãy dụa, bỗng chốc chén thuốc bị hất bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất bùn, bể tan. A Nghiệp hơi sửng sốt, lặng lẽ đứng dậy dọn mảnh vỡ trên đất.
“Nghiệp ca, Nghiệp ca!” Cô gái nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, không nhịn được ngồi dậy, xót xa gọi lớn. Nhưng hắn đưa lưng về phía cô, không nghe thấy tiếng cô gọi, chỉ chăm chú nhặt mẻ một cách cẩn thật, sợ sẽ còn sót. Cô vất vả gượng dậy, vươn tay chạm vào bờ vai hắn. A Nghiệp ngẩn ra, mê man xoay người đứng dậy.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nay đã không khí chất sắc bén của ngày xưa, vừa xót xa vừa hối hận, nước mắt rơi lã chã trên má. A Nghiệp thấy cô khóc, tay chân cuống lên, lại quay trở về ngồi cạnh, đưa tay lau những giọt nước mắt kia. Ôm cô trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ vào lưng, giống như đang dỗ dành một cô bé con.
Cô tựa đầu vào vai, nắm tay A Nghiệp, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Nghiệp ca, chàng có từng nghĩ tới cuộc sống trước đây không?”
Bên môi A Nghiệp thấp thoáng ý cười, đưa tay ra hiệu với rồi kéo tay cô về, đặt lên ngực mình. Cô rưng rưng nước mắt, nở nụ cười: “Chàng chỉ biết lừa em.”
A Nghiệp lại ôm cô, sau khi cô chìm vào giấc rồi thì lại đi ra ngoài, xoay người nhặt mảnh vỡ lên, rời khỏi nhà.
Bên ngoài nhà là một màu đen kịt. Gió từ sườn núi xa xa thổi qua mấy ngọn cây, bóng cây lay động. A Nghiệp vứt mảnh vỡ đi, đứng dưới hiên nhìn bầu trời đêm, chỉ đứng lặng lẽ như thế, giữa chân mày mang theo vẻ sầu lo.
Hắn xuất thần rất lâu, sau đó đi tới khoảnh đất trống trước nhà, nhặt búa lên để chẻ củi. Trên tay hắn toàn vết chai, bổ từng nhát rìu thật thẳng. Dưới nhát rìu của hắn, thân cây to tách ra từ ngay chính giữa, không chệch một phân.
Lại một cơn gió thoảng qua, tán cây to trước nhà vang lên xào xạc. A Nghiệp nhìn bóng cây dưới chân, vẫn bổ xuống một nhát không nhanh không chậm, cuối cùng tách thân cây vừa nứt ra làm hai. Nhưng vào chính lúc này, bỗng nhiên có một tia sáng trắng phóng tới từ cây đại thụ kia, khí thế rất nhanh mà chẳng hề có tiếng động, bất ngờ nhắm vào giữa lưng A Nghiệp.
A Nghiệp đang nghiêng người nhặt củi, đột nhiên tay phải rung lên, lập tức quăng đoạn củi trong tay ra, dùng một lực rất mạnh để đón đầu ám khí kia. Vì bị củi ngăn lại, ám khí mất hướng chính xác mà văng lên nóc nhà. Ấy mà bỗng dưng lại nghe một tiếng kêu đau đớn, người đang núp trên nóc bị đánh trúng, té lăn xuống đất.
Kẻ trên cây lúc này cầm kiếm nhảy xuống, A Nghiệp tiện tay nhặt cái rìu trên đất, tung người nhảy lên, hai chân đá liên hoàn, bức lui kẻ tấn công. Hắn bám vào một cành cây, xoay người nhanh chóng chém vào ngực kẻ đó. Ngực bị chém, máu tươi phọt ra, gã rên rỉ lùi về sau liên tục.
Người núp trên cây chính là Thân Bình, hắn thấy thủ hạ mình bị hao tổn không lý do như thế, lòng cả kinh. Trường kiếm trong tay tăng tốc thế tấn công, nhắm vào tay phải A Nghiệp. A Nghiệp đứng một chân dưới hè, phi người xuất chiêu. Vừa tung người, tay trái đã đấm vào ngực Thân Bình nhanh như chớp. Thân Bình khua kiếm hướng về cổ tay hắn, nhưng chưa nhìn rõ chiêu thức thì mũi kiếm đã bị A Nghiệp giữ chặt.
Hai ngón tay A Nghiệp khép chặt, Thân Bình chỉ thấy cổ tay đau nhói, cố nhịn để xuất chiêu. Trường kiếm kia lại không ngừng run lên. Ban đầu trong mắt A Nghiệp luôn phát ra tia lạnh lẽo, liên tục xuất chưởng, chỉ nghe mấy tiếng ‘bình bịch’, Thân Bình bị đánh trúng vào ngực và hai vai. Hắn thét lớn một tiếng, ôm vết thương lảo đảo lui vào rừng.
A Nghiệp quay lại về phòng. Vì tiếng đánh nhau bên ngoài mà cô gái đang trên giường cũng giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt hoảng hốt. Hắn bước nhanh tới, không nghĩ ngợi gì mà lấy ra một thanh đao ngắn, đỏ sậm, từ dưới giường ra, cắm vào đai lưng. Không để ý tới câu hỏi của cô gái mà vội vàng cõng cô trên lưng, nhấc chân đá văng cửa. Tạm thời thấy bốn phía không có ai, lập tức phi người chạy xuống đường mòn dưới núi.
Chim tước hai bên đường giật mình bay tán loạn, ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây, chiếu lên con đường mòn gập ghềnh. Vì cõng cô gái trên lưng nên A Nghiệp vẫn chưa chạy được xa, bỗng có mấy bóng người phóng xuống từ trên sườn dốc, ánh đao lấp lóe, nhắm thẳng vào vai hắn. A Nghiệp ngửa ra sau, sải chân phải quét ngang, đánh bay một cây đao thép. Nhưng vào lúc này, bỗng có một luồng gió lạnh từ sau lưng, chẳng biết La Dần đã tiếp cận ở sau hắn tự lúc nào. Cô gái cảm thấy có gì khác thường, quay đầu nhìn thấy đôi bàn tay trắng bệch đang hướng tới cổ mình, không khỏi la hét thất thanh.
Vì cõng cô mà A Nghiệp không thể nào đánh trả, chỉ có thể tránh né trận tập kích của đám đao thủ một cách chật vật. Hắn cảm nhận cô đang run rẩy, vội vàng xoay người, bay lên tung cước, đá vào hai cánh tay của La Dần. Hai bên đều lui về sau một bước, đám đao thủ xung quanh thấy thế, thừa cơ huơ đao bổ xuống người A Nghiệp. Lại nghe một tiếng huýt sáo vang lên, có bóng đen bay xuống từ trên sườn dốc. Chưởng người này xuất ra như sinh gió, chỉ mấy chiêu mà đã đánh lui được đám thuộc hạ của Đoạt Mộng lâu. Vung tay áo lên, tất cả số đao thép kia đều rơi hết xuống đất.
“Kẻ nào?!” La Dần thấp giọng rít lên, phóng người nhảy lên tàng cây thấp.
Người đi tới dùng khăn đen che mặt, không trả lời, chỉ tùy tiện nhặt một thanh đao thép trên đất rồi bảo vệ A Nghiệp và vợ hắn. La Dần cười lạnh, vươn cánh tay dài ngoằng, người như vượn, đánh về phía người bịt mặt. Người bịt mặt vung đao, tiến ra đón. Trong mắt A Nghiệp lộ vẻ ngạc nhiên, mà lúc này, từ trên sườn dốc lại xuất hiện một bóng đen khác, cũng bịt mặt. Người nọ tung người đáp khẽ, xẹt qua đỉnh đầu đám thuộc hạ của La Dần trong không trung, bạch quang trong ống tay áo lúc ẩn lúc hiện. Bọn chúng không kịp né tránh, bị binh khí y nắm trong tay xẹt qua cổ họng, ngay lập tức ngã vật xuống .
“Đi!” Người này cầm ống tay áo A Nghiệp, mang hắn nhảy lên sườn núi. La Dần nhảy lên, muốn đuổi theo thì lại bị người ban nãy cản đường.
Lướt qua sườn núi, bước chân A Nghiệp chậm dần, cố ý rời xa chàng trai phía trước. Người mặt áo đen thấy hắn có vẻ cảnh giác, không chịu đi lên trước với mình, vội vàng quay người lại, thấy xung quanh vắng vẻ, vén khăn che mặt lên. A Nghiệp thấy y, không khỏi ngẩn người. Chàng trai này tuấn lãng, chính là Lệ Tinh Xuyên, người mà ban sáng đã đưa tiền cho hắn lúc ở nhà cũ của Liêu gia.
“Đi theo tôi!” Khuôn mặt Lệ Tinh Xuyên tỏ ra rất sốt ruột, muốn đi tới đỡ A Nghiệp. Thế nhưng A Nghiệp lại cảnh giác nghiêng người né tránh, cau mày, nhìn thẳng vào Lệ Tinh Xuyên. Cô gái sau lưng hắn cũng không nén nổi sợ hãi mà hỏi: “Anh là ai?”
Lệ Tinh Xuyên quay đầu nhìn xung quanh, ôm quyền đáp: “Tại hạ là đệ tử của phái Thanh Thành. Có lẽ người của Đoạt Mộng lâu sẽ mau chóng đuổi theo tới đây, hai người nên cùng tôi nhhanh chân chạy khỏi nơi này ngay.”
“Phái Thanh Thành?!” Cô gái rùng mình, hai tay ôm chặt vai chồng, mắt lóe lên: “Chúng tôi không cần anh cứu!”
Lông mày Lệ Tinh Xuyên cau lại, định tiếp tục hỏi thăm thì thấy có ánh lửa lập lòe từ sườn núi bên kia, hẳn là đang có người đi tới.
“Nghiệp ca, người của Đoạt Mộng lâu đuổi tới đây rồi!” Cô gái hoảng hốt lắc tay A Nghiệp. A Nghiệp không chờ Lệ Tinh Xuyên mở lời, nhanh chân chạy về con đường mòn khác.
Lúc này, có gần mười người thúc ngựa chạy tới như bay, cầm đầu là Chính Ngọ đang giương cung bắn tên. Một mũi tên trắng bắn thẳng về phía cô gái sau lưng A Nghiệp. Lệ Tinh Xuyên dùng một chưởng đẩy A Nghiệp ra, phi thân tới, đá vào cung tên. Chính Ngọ lập tức vỗ vào lưng ngựa, cầm đơn đao phóng tới, né qua Lệ Tinh Xuyên, đuổi theo hướng hai vợ chồng A Nghiệp.
Nhưng vào lúc này, bỗng có một con tuấn mã đang phi tới từ sườn núi kia, người trên ngựa cầm Lợi kiếm, đánh về phía Chính Ngọ như diều hâu, ngăn cản đường đi của gã.
“Trương sư huynh?” Lệ Tinh Xuyên thấy người đang phóng tới là Trương Tòng Thái, không khỏi cả kinh.
Trong mắt Chính Ngọ lộ ra tia hung ác, đơn đao nhanh như gió, còn kiếm chiêu của Trương Tòng Thái trầm ổn, nhất thời khó phân cao thấp. Lệ Tinh Xuyên thấy vậy, phi người lên, hai cánh tay nắm chặt hai thanh đoản kiếm lạnh căm, chém ngang vào đao của Chính Ngọ. Chính Ngọ liên tục xuất chiêu, thân thủ Lệ Tinh Xuyên nhanh nhẹn, đôi đoản kiếm trong tay bên lên bay xuống một cách rất linh động. Trong đêm tối, chỉ hiện ra hai vệt sáng, không ngừng xoay quanh người Chính Ngọ.
Y cùng Trương Tòng Thái đấu với Chính Ngọ, thủ hạ của Chính Ngọ lại đánh về phía A Nghiệp. Đột nhiên Lệ Tinh Xuyên vặn thắt lưng, chân đạp vào mũi đao Chính Ngọ, lộn nhào trong không trung, bắn ra một quầng trắng bạc từ tay áo, chính là Thiên la ngân vọng mà y dùng để cứu Lam Hạo Nguyệt ngày đó. Nay lưới bạc rít lên, bay tới, chụp thẳng xuống đám người. Bọn chúng chỉ thấy có ánh sáng trắng chớp nhoáng, vội vàng lấy kiếm bảo vệ bản thân, lui về sau.
Ngay trong khoảnh khắc đó, A Nghiệp chớp lấy thời cơ, cõng vợ nhảy xuống triền dốc, chốc lát đã khuất bóng vào trong mảnh rừng tối đen như mực.
Tiếng chém giết vẫn còn ở sau lưng. Cô gái A Nghiệp cõng sau lưng không nhịn được mà lại ho một trận dữ dội. A Nghiệp không quay đầu lại, chỉ một mực chạy như điên về con sông ngoài trấn. Gió đêm khiến bóng cây bên đường rung lắc nhiều, đến khi hắn tới được bờ sông thì thấy bốn bề vắng lặng, chỉ có một con thuyền nhỏ đang neo bên bờ. Lúc này cô gái đã quá yếu ớt, A Nghiệp nhíu mày đứng lại, cõng đến bến tàu rồi đỡ cô ngồi xuống, bản thân thì nhẹ nhàng nhảy lên mũi thuyền.
Trên thuyền hoàn toàn không có tiếng động. Hắn nắm chặt thanh đao bên hông, vén màn trúc trước khoang thuyền. Trong âm u, bỗng có một luồng gió mạnh bắn ra. Tựa như A Nghiệp đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng nghiêng mình né tránh. Dù luồng gió kia không phải ám khí nhưng chỗ nó đi qua, rạch lên áo của hắn một vết rách rất sâu.
Màn trúc vừa rơi xuống, A Nghiệp đã vội vàng vung đao. Thân đao óng ánh màu trắng, còn lưỡi đao thì nhuộm đỏ, trông như vết máu sậm. Tiếng gió rít gào thê lương, ánh đỏ trên đao lúc ẩn lúc hiện, hắn dùng lực bổ xuống khoang thuyền. Chỉ trong một chiêu đó, màn trúc bay lên, mảnh gỗ văng tứ tung. Trong hỗn loạn, có bóng người phóng lên cao, hai tay đan vào nhau, đánh về giữa hai lông mày của A Nghiệp. Liệt diễm đao trong tay A Nghiệp rung lên, phát ra tiếng như rồng ngâm, chém nghiêng xuống cổ tay đối phương.
Người nọ không dám đón chiêu, giơ khuỷu tay đánh lại, mượn lực bay ngược về bờ. A Nghiệp quơ đao bổ xuổng vào vai người này, lại không biết từ trong bóng đêm có dải lụa đang cuốn lấy người vợ đau bệnh của mình, đang lo lắng nhìn về phía bên này, một mực lo cho sự an nguy của chồng cô. Đến khi phát hiện sự bất thường thì dải lựa sặc sỡ kia đã bị quấn chặt vào hông, cô kêu lên đau đơn, lại bị kéo giật về phía rừng cây bên bờ,
A Nghiệp đánh nhau với kẻ đánh lén, khóe mắt thấy cảnh như vậy, không khỏi chấn kinh. Một chiêu bức lui đối phương rồi tung người đánh về phía dải lụa. Ánh đao vung lên, một cơn gió lạnh vẽ lên dải lụa. Và chính vào lúc này, một dải lụa khác lặng lẽ đánh úp tới, hắn không cứu được vợ, lại bị dải lụa ấy trói tay.
Lợi dụng khi đó, đám người mặc áo xám xông ra từ bốn phía xung quanh. Nhất thời, đao thương xuất hiện, nhắm vào yết hầu của A Nghiệp.