Chàng trai đứng trong màn đêm đen đặc, nghe thấy tiếng bước chân của hai người xa dần rồi tắt hẳn, mới đưa tay ra, gọi: “Hoàn Nhi.”
Bé gái đi tới cạnh, đưa tay đỡ chàng, nói: “Tiểu sư thúc, mấy chiêu vừa rồi của người đó, con nhìn đến hoa cả mắt!”
Chàng trai mỉm cười: “Tiếc là kế hoạch lén xuống núi lần này của con, e rằng chết non giữa đường rồi.”
“Sao thế ạ?” Bé gái không hiểu.
Chàng thở dài: “Không phải vừa rồi ta đã nói thân phận của chúng ta cho bọn họ rồi sao?”
“À há! Thế thì phải làm sao bây giờ đây?! Không chừng chẳng được bao lâu thì tam sư thúc đã tới bắt con về rồi! Con không biết đâu! Người đã hứa sẽ cho con chơi thật thoải mái rồi mới về cơ mà!”
“Ta vốn không định xuống núi, là con lừa ra đây tìm sư phụ.” Chàng không vui đáp.
“Kiếm pháp của người giỏi thế, sao lại có thể quanh năm suốt tháng ở trên núi La phù mãi được. Mấy chuyện trong giang hồ người chẳng biết tẹo nào, thế chẳng phải tiếc lắm sao?” Bé gái cố gắng trì tay áo, đưa mắt nhìn chàng, “Tiểu sư thúc, chi bằng bây giờ chúng ta mau đuổi theo bọn họ, bảo bọn họ không được tiết lộ ra ngoài đi!”
Chàng trai bị cô bé làm nũng đến chẳng biết làm sao, bất đắc dĩ đồng ý.
“Thế thì hay quá!” Bé gái cười rạng rỡ, kéo chàng bước về trước. Bước chân của chàng hơi không ổn định, lúc này cô bé mới nhận ra sai lầm của mình, vừa đi vừa nhỏ giọng bảo: “Địa thế nơi này không bằng phẳng, khoảng ba mươi bước ở trước là một sườn dốc…”
Lam Hạo Nguyệt và Đường Ký Dao chạy dọc theo bờ sông, sau khi xuyên qua rừng cây, phía trước là một con đường quanh co dẫn thẳng tới huyện. Lúc này màn đêm buông xuống, trên đường tĩnh mịch, nào có bóng ai?
“Đều do kẻ kia, không nói từ đầu, làm trễ nãi thời gian của chúng ta!” Đường Ký Dao dừng lại, tức giận mãi thôi.
Lam Hạo Nguyệt cũng cảm thấy thất vọng, nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng do bản thân mình và Đường Ký Dao không nói gì mà ra tay với chàng ta trước, thế nên mới trễ mất, nên cũng không tiếp lời của Đường Ký Dao.
Đường Ký Dao cau mày nhìn quanh, thấy chàng trai và cô bé kia vẫn chưa theo tới, bỗng dưng trong lòng phát lạnh, thấp giọng nói: “Hạo Nguyệt, em nói xem, có khi nào gã vừa nãy đã lừa chúng ta không?”
“Lừa?” Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, ngay lập tức liền hiểu ý chị, “Ý chị là, thật ra anh ta chính là người của Đoạt Mộng lâu, cố tình chỉ sai hướng để chúng ta rời đi?”
“Đúng!” Đường Ký Dao thấy Hạo Nguyệt cũng nghĩ như vậy, không khỏi kích động, kéo tay nàng, nói, “Chúng ta quay lại tìm hắn tính sổ!”
“Mà em thấy võ công của anh ta không giống người của Đoạt Mộng lâu…” Lam Hạo Nguyệt thoáng do dự.
Đường Ký Dao thở dài: “Chẳng lẽ em quen với đám người Đoạt Mộng lâu à? Đó là đám ô hợp, võ công tạp nham, mỗi người có chiêu thức riêng!”
Nghe chị nói, Lam Hạo Nguyệt cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Nhưng vào ngay chính lúc này, nàng bất ngờ phát hiện có một đốm sáng nhàn nhạt từ giữa vùng đồng bằng xa xa, lúc cao lúc thấp, thoắt ẩn thoắt hiện. Trong màn đêm yên tĩnh này, điểm sáng ấy khiến cho người ta không rét mà run. Lam Hạo Nguyệt đề phòng giữ chặt Đường Ký Dao, vội vàng nép người vào bóng râm bên đường, đưa tay chỉ về phía kia, thấp giọng: “Chị coi thử xem đó là gì?”
Đường Ký Dao hít một hơi lạnh, nắm tay nàng thật chặt: “Không phải là ma trơi chứ?”
Lam Hạo Nguyệt tập trung nhìn chăm chú, thấy có bóng đen chập chờn quanh điểm sáng, tựa như thấy được hai người đang nhấp nhổm bên cạnh. Nàng muốn nhìn lại cho kĩ một lần thì bỗng nhiên đốm sáng kia tắt phụt, không thấy gì nữa. Bóng đen giữa đồng hoang đang tụ lại một chỗ, như bàn bạc điều gì.
Tim nàng nảy lên, nhìn Đường Ký Dao, nói thầm: “Chị ơi, ánh sáng vừa rồi, liệu có phải phát ra từ Thần châu không?”
Đường Ký Dao cả kinh, Lam Hạo Nguyệt vội vàng bịt miệng chị lại, đưa mắt nhìn sang bên kia, thấy hai kẻ kia vẫn chưa chú ý tới bên này thì mới dám lỏng tay ra.
Lúc này Đường Ký Dao không dám thô lỗ nữa, Lam Hạo Nguyệt suy tư, dẫn chị lặng lẽ tiến gần.
Hai người sợ bị phát hiện, chỉ dám rón rén nằm sau bụi cỏ hoang. Có giọng nói truyền theo gió đi tới: “Vì sao Phu nhân biết được chuyện này thế? Có phải có người mật báo không?”
Tên còn lại vội hỏi: “Thất ca, anh phải biết rằng không gì mà phu nhân không biết cả, còn cần kẻ khác mật báo sao?”
“Bớt nói mấy câu nịnh hót này trước mặt tao đi. Tóm lại là tao đã định viên Thần châu này…” Nói tới đây, giọng hắn thấp dần, Lam Hạo Nguyệt không nghe rõ nữa. Nhưng trong lời nói của hắn có thể xác định đấy chính là kẻ vừa trộm Thần châu. Một điều trùng hợp hơn nữa chính là, Lam Hạo Nguyệt vừa nghe giọng nói của hắn, liền nhận ra đó chính là Chính Ngọ, kẻ cướp mất ngọc phật của nàng ngày đó.
Tuy nàng không háo thắng tranh công như Đường Ký Dao, nhưng thấy đối thủ lại xuất hiện một lần nữa, không kiềm được đưa tay đặt lên chuôi kiếm, khẽ động, từ từ rút Trường kiếm ra.
Đường Ký Dao thấy nàng sắp ra tay, liền nhanh chóng lấy ám khí từ trong ngực móc lên ngón tay thì Lam Hạo Nguyệt thấp giọng bảo: “Chị họ, chị về trước gọi mọi người tới đây đi…”
Đường Ký Dao cau mày, đang muốn phản đối thì lại nghe từ bên kia có kẻ quát lên: “Ai?”
Hai người chấn động, biết hành tung đã bị phát hiện, Lam Hạo Nguyệt quyết định nhanh, phi người phóng kiếm, nhắm thẳng vào kẻ nọ.
Cỏ phấp phới, đứt lìa vì kiếm khí, bay lả tả. Lam Hạo Nguyệt nhanh chóng áp sát hai kẻ kia, trông thấy có một kẻ có dáng người tương tự cậu bé mục đồng hôm ấy, đoán có lẽ hắn chính là Chính Ngọ của Đoạt Mộng lâu, lúc này lưỡi kiếm rạch một đường, trước tiên nhắm vào huyệt Kiên Tỉnh của hắn.
() Huyệt Kiên Tỉnh nằm ở sau vai.
Hai chân Chính Ngọ khẽ nhún xuống đất, đưa người phóng ra xa mấy trượng, đưa tay tìm rút cây Nhạn linh đao() ở sau lưng, khẽ cười một tiếng rồi lại nhào về trước phản công. Lưỡi đao như hổ gầm, rạch một đường bén ngót trong không, nhắm thẳng vào đầu của Lam Hạo Nguyệt mà bổ xuống.
Lam Hạo Nguyệt ngửa người lấy kiếm ngăn lại, người của Chính Ngọ không cao nhưng lực tay hơn người, chỉ một cây đao thép bình thường mà đã đè cây kiếm Yên Hà của Lam Hạo Nguyệt đến mức cong vòng. Lam Hạo Nguyệt hét một tiếng, dồn lực đẩy lên, quét kiếm. Mà lúc này Đường Ký Dao vẫn chưa từng rời khỏi, thấy còn kẻ khác đang muốn bất ngờ đánh úp từ bên cạnh, không nhịn được mà phóng mấy cái ám khí, thăm hỏi tận tâm.
Còn bên này ban đầu Lam Hạo Nguyệt và Chính Ngọ cũng khá ngang sức, nhưng dần dần lại thấy đao thế của đối phương ngày càng mạnh mẽ, tuy chiêu kiếm của mình hoàn toàn không sơ suất nhưng cứ bị thế công của hắn cuốn theo, không thể xuất toàn lực.
Lúc này Chính Ngọ nhận ra nàng là người quen, không khỏi cười nói: “Bé cưng, từ xa xôi nghìn đạm đuổi tới đây, chẳng lẽ nhớ anh đây mãi không quên à?”
Tuy lời nói ung dung nhưng chiêu thức trong tay hắn không hề chậm lại, nhắm thẳng vào cổ tay Lam Hạo Nguyệt mà chặt xuống.
“Đúng là chiêu ác!”
Đột nhiên có một tiếng hừ lạnh non nớt vang lên từ sau bụi cỏ, Lam Hạo Nguyệt tranh thủ ngay trong chính khoảnh khắc Chính Ngọ ngẩn ra mà bứt người thoát khỏi.
Lúc này cỏ xanh lay động không ngừng, bé gái áo đỏ cùng chàng trai kia khẽ khàng đi tới. Hai người nắm tay nhau, bé gái khẽ vung, hai đường kiếm như sông thu suýt nữa đâm về phía Chính Ngọ cùng một lúc. Chính Ngọ nhướng mày cười khẽ, đầu ngón tay khẽ búng ra một luồng gió, nghe thấy một tiếng ‘keng’, đụng ngay chính giữa mũi kiếm của cô bé.
Ngón tay bé gái khẽ run, chàng trai bên cạnh cảm nhận được, tay trái kéo cô qua một bên, Cổ kiếm trong tay phải vung lên nhắm thẳng vào cổ họng của Chính Ngọ.
Lúc này Đường Ký Dao đã bị một kẽ khác ép tới bờ cỏ, Lam Hạo Nguyệt thấy chị đang gặp nguy, vội vàng chạy qua cứu giúp. Còn Chính Ngọ và chàng trai kia đang đao kiếm giao nhau, không ai nhường ai. Đến khi Lam Hạo Nguyệt đâm kiếm vào kẻ kia, kéo Đường Ký Dao lại thì chỉ thấy kiếm thế của chàng ta càng lúc càng nhanh, không ngờ lại vượt mức người thường có thể nhìn rõ. Vốn đao thế của Chính Ngọ bén ngót hung ác mà dưới kiếm quang của chàng, cũng có vẻ chậm hơn mấy phần.
“Ôi kìa…” Dến lúc nào cũng kiêu ngạo như Đường Ký Dao cũng không kiềm được xuýt xoa.
Dưới ánh trăng, chàng trai áo xanh dậm chân theo Bắc đẩu bộ, vẻ cô tuyệt thanh cao giữa lông mày vẫn vấn vít không tan, kiếm thế trong tay nhanh sắc như vũ bão. Lam Hạo Nguyệt không nhìn rõ kết quả cuộc giao tranh của chànga và Chính Ngọ thế nào, chỉ thấy hai tia sáng lóe lên cứ quấn vồ đập vào nhau, bất thình một tiếng gầm lên, chỉ thấy chàng ta nhảy vọt lên, áo xanh phấp phới, thế Cổ kiếm như con rắn bạc qua lại như thoi, bay ra vòng quanh, lóe lên rất nhiều tia sáng, nhốt Chính Ngọ vào giữa.
Nhưng Chính Ngọ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, thấy kiếm quang sáng ngời liền biết bản lĩnh phi phàm của chàng trai, lập tức vung chưởng, Nhạn linh đao vạch ra một đường trong không, nội lực mạnh mẽ đánh vào những đường kiếm kia.
Tiếng đao rít, cỏ vụn bị cuốn lên bay đầy trời.
Đám người Lam Hạo Nguyệt nhìn cảnh này mà mê mẩn, nhưng chàng trai kia vẫn bất chấp mà xuất kiếm mãnh liệt như cũ, một mực nhắm vào cổ tay Chính Ngọ.
Chính Ngọ ngửa người ra hạ xuống, hầu như nửa người trên kề sát mặt đất mới có thể tránh khỏi kiếm này. Sau đó vặn eo bật lên cao, mũi chân vung lên đá vào thân kiếm của chàng trai. Cú đá của hắn không nặng nhưng lại khiến kiếm thế của chàng bị khựng lại một chút. Chỉ trong khoảnh khắc này, Chính Ngọ giang tay bay như chim, cánh tay xẹt quang qua đầu Lam Hạo Nguyệt. Không chờ nàng ra chiêu, chân đạp lên vai nàng, nhảy liên tiếp lấy đà, cuối cùng chạy thoát thân một mình.
“Nguy rồi!” Lam Hạo Nguyệt không kiềm được mà hô thất thanh, muốn đuổi theo nhưng bả vai bị đạp phải đau nhức vô cùng. Nàng thấy chàng trai kia vẫn đứng bất động tại chỗ, không khỏi hốt hoảng nói, “Hắn chạy rồi!”
“Không đuổi kịp đâu.” Lúc này bé gái áo đỏ mới tới gần, nhìn ra xa, nhún vai nói.
Lam Hạo Nguyệt cắn răng ôm lấy vai, Đường Ký Dao vội vàng chạy tới: “Hạo Nguyệt, kẻ còn lại cũng thừa loạn trốn trước rồi, chúng ta phải làm sao đây?”
Lam Hạo Nguyệt vốn tưởng rằng chàng trai kia có thể đánh bại Chính Ngọ ngay tại trận, lấy lại Thần châu, thế mà lúc này lại thất bại trong gang tấc, Chính Ngọ thuận lợi trốn thoát. Nàng lắc đầu chán nản, nói: “Chị mau chạy đi gọi cậu mợ, em đi không được rồi.”
“Được, vậy em ở đây chờ chị quay lại!” Đường Ký Dao cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, chỉ để lại câu đó rồi chạy nhanh về Đường môn.
Bé gái áo đỏ sửng sốt, hướng về bóng lưng đã xa mà gọi với theo: “Này, sao chị lại để người ở chỗ này?”
“Nếu các vị đã là người của Thần Tiêu cung, xin giúp đỡ!” Giọng nói của Đường Ký Dao từ xa truyền tới, càng lúc càng xa.
Bé gái áo đỏ hừ một tiếng, đi tới cạnh chàng trai, thấy tóc mai của chàng có lá vụn, liền đưa tay phủi giúp. Chàng trai tựa như giật mình, nhưng cũng không tránh né, chỉ hơi nghiêng mặt. Lam Hạo Nguyệt đứng một bên, nhớ lại rõ ràng cô bé kia gọi chàng ta là tiểu sư thúc, nhưng lại chẳng giữ khoảng cách vậy, khiến những người đứng xem như nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ vậy, không kiềm được ánh mắt kì lạ nhìn về phía hai người kia một chút, thế nhưng bé gái lại ngẩng mặt trừng mắt liếc nàng, hung dữ nói: “Có gì hay mà nhìn?”
Lam Hạo Nguyệt vốn đang phiền muộn, sau khi bị cô bé kia quát, khó chịu đáp lại: “Hai người đứng ở đó, chẳng lẽ không cho người khác xem à?”
“Chị!” Bé con cả giận, “Đúng là vong ân phụ nghĩa! Sớm biết chị là người như vậy, vừa rồi tôi đã không để sư thúc ra tay cứu rồi!”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, nhớ lại ban nãy mình hiểu lầm bọn họ, bây giờ lại may mắn được chàng ta giúp đỡ, đúng là chưa hề nói cảm ơn… Nàng ngượng ngùng quay sang chàng trai: “Cám ơn đã giúp.”
Nhưng chàng ta vẫn luôn đứng nghiêng người, không đáp lại, thậm chí cũng chẳng hề nhìn thẳng vào nàng, hai mắt như đang nhìn về nơi xa, vẻ mặt ngạo mạn.
Mặt Lam Hạo Nguyệt nóng bừng, không kiềm được mà cao giọng: “Hai vị, tôi đã nói cám ơn hai người rồi, tôi chẳng phải kẻ vong ân phụ nghĩa!”
Đứa bé cười thầm, lúc này chàng ta mới chầm chậm lên tiếng: “Tôi ra tay chẳng phải vì cứu cô.”
“Cái gì?” Lam Hạo Nguyệt khó hiểu.
Chàng ung dung nắm tay áo của bé gái áo đỏ: “Hoàn Nhi không muốn bị kẻ khác biết được hành tung, thế nên mong cô đừng nói chuyện đã gặp chúng tôi.”
Lam Hạo Nguyệt khựng lại, hỏi: “Thì ra vì chuyện này mới tới đây?”
Chàng ta khẽ nhướng mày, ngạo nghễ nói: “Không thế thì còn vì cái gì?”
Lam Hạo Nguyệt giật mình: “Tôi nghĩ hai người vì muốn đoạt lại Thần châu mà đến.”
“Nực cười! Tuy Thần châu xuất xứ từ Thần Tiêu cung, nhưng nay đã là của Đường môn các cô, chẳng nhẽ không phải do các người đã không bảo quản cẩn thận sao?” Giọng điệu của chàng lạnh buốt, mang ba phần giễu cợt.
Lam Hạo Nguyệt nghe thế thì nghẹn đến không nói nên lời, cảm thấy người này sao lại khác xa với thiếu hiệp trượng nghĩa mà bình thường nàng luôn hướng tới quá vậy.
“Nhưng Đoạt Mộng lâu là bàng môn tà đạo, anh đã là đệ tử của Thần Tiêu cung, không phải nên gặp chuyện bất bình mà…” Lam Hạo Nguyệt nghiêm túc nói, bỗng thấy chàng ta hơi nghiêng mình, tựa như hoàn toàn chẳng hề để tâm nghe những lời của nàng.
“Nên làm gì, chúng tôi tự có tính toán. Hơn nữa…” Vẻ ung dung của chàng gần như là hờ hững, bỗng hơi dừng lại, “Nghe giọng điệu vừa rồi của các người, không phải Đường môn cũng là võ học thế gia đó sao, vậy cần gì sự trợ giúp của chúng tôi?”
Lam Hạo Nguyệt chán nản, nhìn thấy khuôn mặt của bé con áo đỏ lộ ra vẻ đắc ý, như thể cười nhạo nàng vô năng. Nàng biết lúc trước là do mình và Đường Ký Dao không hỏi rõ ràng đã hành động lỗ mãng, nhưng đến tận bây giờ chàng trai này vẫn so đo từng tí, mỗi một lời một chữ không buông tha ai, điều này khiến nàng rất không thích.
“Tại sao con người anh lại lòng dạ hẹp hòi như vậy? Chỉ vì hiểu nhầm ban nãy mà khiến anh nhớ tới bây giờ?” Nàng giận dữ nhìn chàng trai. Thế nhưng chàng chẳng thèm liếc nàng một cái, vẻ mặt lãnh đạm, bên môi tựa như có như không một nụ cười mang vẻ châm biến.
Lúc này bé gái quay đầu nhìn qua, nói với chàng: “Sư thúc, hình như người của Đường môn sắp tới rồi.”
Chàng khẽ vuốt cằm, nói: “Nếu đã vậy, vị cô nương này không cần chúng ta trông nom nữa đâu.”
Bé gái mím môi cười, quay qua Lam Hạo Nguyệt vẫn còn đang tức giận nói: “Được rồi được rồi, Lam đại tiểu thư, xin chị thông cảm cho, đừng có nói người khác chúng tôi đi về phía nào nhé!”
Lam Hạo Nguyệt nghiêm mặt: “Cô yên tâm, tôi không phải kẻ lắm lời! Hơn nữa, tôi cũng không muốn biết hướng đi của hai người!”
“Ha ha, tức giận rồi à!” Bé con kéo tay chàng trai, cùng chàng bước nhanh lướt qua người Lam Hạo Nguyệt, lập tức hướng về con đường nhỏ trước mặt.
Lúc này đằng sau có tiếng huyên náo lẫn ánh đuốc lập lòe, có lẽ đúng là người Đường Ký Dao dẫn tới đây.
Lam Hạo Nguyệt theo bản năng xoay người lại, nhìn theo hướng chàng trai kia rời khỏi, trong màn đêm thăm thẳm, chàng ta chỉ để lại một thân ảnh mơ hồ.
Dưới ánh trăng tỏ, trong tay cầm Cổ kiếm, áo xanh bay bay, sau vai là một cái đai được đan bằng chỉ bạc, trong đó là một cây gậy trúc màu xanh, giống cây sáo nhưng lại dài hơn, chẳng biết rốt cuộc là cái gì.
— Đúng là kẻ kì quái!