tháng trước…
Nam Thành gần vào đông, tiết trời se lạnh, ánh nắng yếu ớt xuyên qua màn sương đêm vẫn chưa kịp tan, cả thành phố giờ đây chìm vào không gian mờ ảo hệt như một xứ sở thần tiên chứa đựng bao điều kỳ bí cần được khám phá.
Triệu Lan Vy là một hoạ sĩ trẻ mới ra trường.
Những bức tranh cô vẽ đều được những người trong nghề đánh giá rất cao, tuy nhiên lại được nhận xét là chưa có điểm đột phá, mà nói đúng hơn cái cô đang thiếu đó là đặc trưng riêng của mình.
Cũng như đối với một người tác giả, mỗi người sẽ có một lối hành văn riêng, không ai giống ai cả và cũng không thể sao chép để giống bất kỳ ai được, văn phong của mỗi người được hình thành dựa trên quá trình luyện tập, tìm tòi và học hỏi.
Khi văn phong đạt tới một sự hoàn hảo nhất định, thì lúc đó, chỉ cần đọc lướt vài trang sách thì độc giả đã có thể biết được tác giả này là ai mà không cần phải nhìn đến bìa sách, và đó chính là đặc trưng riêng mà Triệu Lan Vy đang tìm kiếm.
Cũng bởi vì thiếu đi cái đặc trưng riêng của mình, cho nên dù tranh của cô vẽ rất đẹp nhưng vẫn chưa thể tạo được tiếng vang lớn trong giới hội họa.
Thế vậy, Triệu Lan Vy mới đến Nam Thành, bởi thành phố này được mệnh danh là nơi có nhiều cảnh đẹp nhất trên thế giới.
Ở nơi đây cô có thể tìm thêm ý tưởng để vẽ tranh, và đặc biệt hơn là cô muốn vẽ những bức tranh mang dấu ấn cá nhân của mình hơn là vẽ những bức tranh có phần đại trà như bấy lâu nay.
Phải nói mẹ thiên nhiên đã rất ưu ái cho thành phố này, Triệu Lan Vy ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh say sưa đến nổi không biết nhìn đã lạc đến một nơi nào nữa.
Trước mặt cô bây giờ cả cả cánh đồng hoa tam giác mạch tuyệt đẹp.
Giữa mùa đông lạnh giá, ấy vậy mà những bông hoa ấy vẫn có thể bung nở một màu hồng nhè nhẹ dịu dàng, đơn giản nhưng lại có một ma lực kì diệu khiến người ta bị đắm chìm bởi vẻ đẹp của nó.
Triệu Lan Vy bước đến giữa cánh đồng hoa tam giác mạch, bây giờ xung quanh cô đâu đâu cũng là hoa, khiến cô rất thích thú, tuy nhiên, khung cảnh xinh đẹp này vẫn chưa dừng lại.
Phía sau cánh đồng hoa tam giác mạch là một bãi biển.
Lúc này đã xế chiều, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt biển phẳng lặng và yên ả, cả mặt biển rộng lớn xanh biếc, bây giờ lại bị nhuộm thành một màu đỏ cam vô cùng đẹp, một vẻ đẹp say đắm đến khó tả của thiên nhiên đã ban tặng cho thế gian này.
Ở xa xa vùng biển ấy, có một ngọn núi sừng sững mọc trên hòn đảo ở giữa biển cả bao la.
Trên đỉnh của ngọn núi ấy có một toà lâu đài được thiết kế theo phong cách giống như của giới quý tộc Châu Âu.
Toà lâu đài được thiết kế theo kiểu mái vòm, được chạm khắc rất nhiều chi tiết hình những con rồng, loài vật tượng tượng trưng cho quyền lực và sức mạnh theo quan niệm của người phương Đông.
Trên các chi tiết được chạm khắc ấy đều được mạ vàng rất bắt mắt, nên khi ánh nắng chiều chiếu vào, sắc vàng ấy lại toả sáng lấp lánh hơn bao giờ hết.
Lâu đài bao gồm một toà nhà chính có tám tầng và đây cũng là tòa nhà có kích thước lớn nhất nằm ở trung tâm, với xung quanh là sáu tòa nhà phụ mỗi toà có bốn tầng được sắp xếp thành một hình ngũ giác bao quanh toà nhà chính.
Nhìn từ xa, toà lâu đứng một mình sừng sững giữa đồi núi và biển cả bạc ngàn, hiện lên như một cung điện nguy nga của một vị vua nào đó đang cai trị vùng đất này.
Triệu Lan Vy chưa bao giờ được nhìn thấy một toà lâu đài nào đẹp đến như thế, một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ không dành cho những người thường dân như cô.
Trong lúc Triệu Lan Vy đang ngắm cảnh thì bỗng dưng cô có cảm giác một thứ gì đó lạnh lạnh, cứng cứng đang áp sát vào da đầu của mình.
Ngay lập tức một giọng nói chứa đầy sự nguy hiểm vang lên bên tai của Triệu Lan Vy..
" Cô là kẻ nào? Dám xâm nhập vào lâu đài Nam Cung, chán sống rồi sao?"
Triệu Lan Vy từ từ xoay người lại, họng súng đen ngòm, lạnh lẽo áp sát vào giữa trán cô khiến cô cứng đờ, mắt mở to hết cỡ vì quá kinh ngạc, cả người bắt đầu rung rẩy, nói không nên lời.
" Tôi….tôi chỉ xem hoa thôi….tôi không có ý xâm nhập vào nơi nào hết….."
Triệu Lan Vy chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông đó nắm chặt tay bẻ ngược ra phía sau.
Cô có thể nghe được một tiếng " rắc " ở xương cổ tay của mình.
Người đàn ông này dù lực không hề nhẹ một chút nào cả, nhưng cô không dám la lên vì hòng súng kia vẫn còn ngắm vào đầu cô, chỉ cần một hành động chống đối của cô thôi thì cũng sẽ khiến cô đi chầu diêm vương ngay lập tức.
Người đàn ông mặc vest đen đó dẫn cô đi băng qua con đường trên biển để vào toà lâu đài.
Phải mất đến hai mươi phút đi bộ thì hai người họ mới vào được bên trong tòa lâu đài.
Cô đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh.
Rõ ràng là cứ cách vài mét lại có một người mặc vest đen đi qua đi lại, trên thắt lưng của mỗi người đều mang một khẩu súng, khẩu súng đó tất nhiên không dùng để dọa người mà đó là súng thật, bất kỳ một ai xâm nhập trái phép vào tòa lâu đài đều sẽ bị bắn chết ngay lập tức.
Ở đây nội bất xuất ngoại bất nhập, đã vào là sẽ không còn đường ra, nếu muốn ra ngoài chỉ có thể là con đường chết.
Triệu Lan Vy vừa nhìn vừa sợ hãi, lẩm bẩm trong đầu: " Rốt cuộc là mình bị lạc vào cái nơi quái quỷ gì vậy trời? ".