Hắn để đầu cô gục lên vai hắn, bàn tay để sau lưng cô không ngừng vỗ về hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Hắn có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn của cô đang run rẩy trong lòng của hắn, mái tóc dài mềm mại của cô chạm vào da thịt hắn hệt như ngàn mũi kim đâm vào trái tim hắn.
Là đau lòng!
Trên đời này người hắn không muốn làm tổn thương nhất chính là cô, ấy vậy mà, hôm nay hắn lại không kiềm chế được mà làm cho cô khóc.
Cô gái nhỏ vẫn nức nở ở trong lòng hắn, hai bầu tròn trịa cũng bởi vì tiếng nấc mà nảy lên nảy xuống, mỹ cảnh trước mắt khiến trái tim hắn không khỏi rung rinh, xao động, mềm nhũn hẳn đi.
Trác Duệ Quân dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Triệu Lan Vy, ánh mắt đầy cưng chiều, có một chút hối lỗi, nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn nước của người con gái trước mặt
" Vy ngoan, không được khóc nữa…em đau ở đâu? "
" Đau! Chỗ nào cũng đau hết..." Triệu Lan Vy mếu máo khóc.
Kiếm Hiệp Hay
Lúc nãy, Trác Duệ Quân không những hôn cô mà hắn còn cắn lên người cô nữa, hắn như cẩu vậy, chỗ nào cắn được cũng cắn hết, cho nên bây giờ người của cô đâu đâu cũng là dấu răng của hắn.
Bỗng nhiên, Trác Duệ Quân hôn lên môi của Triệu Lan Vy, đầu lưỡi vươn ra vết máu trên môi cô, đồng thời cũng cúi xuống vào vết răng hắn để lại trên người cô, động tác vô cùng dịu dàng, hắn chưa bao giờ dịu dàng như thế.
Triệu Lan Vy có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông này càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng nóng bỏng, mà vật của hắn đang ở dưới đùi của cô lại to lên một lần nữa, chọc thẳng vào nơi nhạy cảm nhất của cô.
Triệu Lan Vy liền sợ hãi mà nhúc nhích người né tránh vật đó của hắn, nhưng lại vô tình cọ xát hai nơi nhạy cảm lại với, càng tăng thêm phần thích khiến người đàn ông đó không thể kìm chế được nữa, mà đẩy một đường vào trong.
Triệu Lan Vy liền sợ hãi hét lên, đẩy hắn ra:" Không, đau lắm!"
Cô thật sự sợ hắn sẽ mạnh bạo giống như lúc nãy, sức của cô không giống như sức của hắn, cô không chịu nổi sự mạnh bạo đó được nữa.
Trác Duệ Quân kéo cô lại giọng khàn khàn, bây giờ chỉ toàn là vọng trong đó, mà ra sức dụ dỗ cô gái đang ngồi trên người hắn
" Sẽ không đau nữa đâu.
"
Bàn tay hắn liền nắm lấy eo thon nhỏ, đưa lên hạ xuống, nơi bao bọc ấm nóng, mềm mại, khiến hắn cảm thấy dễ chịu, sung sướng mà gầm nhẹ, cảm giác này thật khiến hắn không muốn dừng lại
" Vy, ôm tôi! " Hắn ra sức dụ dỗ cô gái đang ngồi trên người cùng trầm luân với hắn
Triệu Lan Vy bây giờ đã không khống chế được bản thân mình nữa, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực, trong vô thức chỉ biết nghe theo sự chỉ dẫn của người đàn ông đó mà vòng tay qua cổ ôm lấy hắn.
" Ngoan, đúng rồi, ôm chặt vào! "
Được vòng tay cô ôm lấy, hắn dường như càng hưng phấn mà nắm lấy eo cô càng lúc càng điên cuồng hơn, mà cô bây giờ chỉ biết ôm chặt lấy hắn, mặc cho hắn tự do điều khiển thân thể của cô, miệng không ngừng phát ra những âm thanh rỉ yêu kiều động lòng người.
Sau một hồi rất lâu, trong phòng cũng đã trở lại với sự yên tĩnh vốn có.
Trác Duệ Quân nửa ngồi nửa nằm tựa lưng vào thành giường, bàn tay không ngừng ve tấm lưng trần của cô gái nhỏ đang nằm sấp trên người hắn.
Hai cơ thể trần không một mảnh vải che thân khít chặt vào nhau, không một khe hở.
Cô gái yếu ớt, nằm trên người hắn với đôi mắt đỏ hoe, cơ thể mềm mại vẫn còn run nhẹ do dư âm của cuộc ái còn đọng lại.
Bỗng nhiên, Trác Duệ Quân kéo người cô lên, ngang với tầm mắt của hắn.
" Vy! Lần sau không được đến gần người đàn ông khác nữa….em là của tôi, là của một mình tôi thôi, có nghe không? "
Giọng nói thâm tình của hắn như dòng mật ngọt rót vào trái tim người con gái ấy, nghe qua có vẻ ngông cuồng, bá đạo, nhưng đâu đó nó lại là một lời thề nguyền vĩnh hằng của tình yêu…em là của tôi, tôi là của em, chúng ta là của nhau, không gì có thể chia cắt, không gì có thể tách rời đôi ta.
Triệu Lan Vy gật đầu với hắn, cô thật sự không dám chọc giận tên ác ma này, hắn mà đã tức giận lên thì thực sự rất đáng sợ.
Trác Duệ Quân nhìn thấy cô ngoan ngoãn như thế khiến hắn rất hài lòng, hắn đưa tay lên ve gương mặt xinh xắn, giọng nói rất dịu dàng nhưng lại khiến người ta không khỏi rùng mình.
" Em nên nhớ rằng em chỉ có thể yêu một mình tôi, nếu một ngày nào đó em để tôi biết được em không còn yêu tôi nữa, em phản bội tôi thì….
tôi nhất định sẽ không cho phép được toại nguyện đâu, tôi nhất định lấy mạng kẻ mà em yêu thương, giết hắn trước mặt của em…"
Triệu Lan Vy nhìn vào đôi mắt trước mặt, kỳ thật, đôi mắt đó rất lạnh, lạnh hơn cả băng nữa nhưng nó lại không khiến cho cô sợ, vì cô biết sự lạnh lùng đó không dành cho cô, sự lạnh lùng đó chính là bản năng của hắn, sinh ra hắn đã mang vẻ lại lùng như thế rồi, chỉ là hắn lại không biết cách để thể hiện sự dịu dàng ra bên ngoài mà thôi.
" Ông chủ đừng giết người! Giết người là người xấu, em không muốn ông chủ trở thành người xấu.
"
Cô gái nhỏ dịu dàng, e thẹn tựa vào khuôn ngực vạm vỡ của người đàn ông, giọng nói trong vẻo hồn nhiên đó như ngàn mũi dao vào tim hắn.
" Nếu tôi là người xấu thì sao?"
Triệu Lan Vy ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt với dáng vẻ chắc chắn, kiên định.
" Ông chủ không phải là người xấu.
"
Trác Duệ Quân bỗng nhiên ôm chặt người con gái ấy vào lòng.
Hắn phải nói với cô như thế nào đây?
Hắn rõ ràng chính là người xấu, không chỉ là người xấu mà hắn còn là kẻ cầm đầu của bọn người xấu, bàn tay hắn đã nhuộm đầy máu đỏ, vô số người đã chết dưới tay hắn, hắn căn bản không phải người tốt như cô nói..