Không ngờ ngày hôm sau Trác Duệ Quân lại ra lệnh cho dì Mỹ không khoá cửa phòng của Triệu Lan Vy lại nữa, cô có thể được đi ra khỏi phòng, nhưng hắn vẫn cho người đi theo giám sát cô rất nghiêm để tránh việc cô chạy trốn hay làm điều gì đó dại dột thêm một lần nữa.
Triệu Lan Vy được hít thở khí trời nên sắc mặt cũng trở nên tươi tỉnh hơn thường ngày.
Nhưng có một điều mấy ngày nay tình trạng nôn khan của Triệu Lan Vy vẫn không hề giảm.
Lúc đầu thì dì Mỹ tưởng Triệu Lan Vy bởi vì bị nhốt trong phòng vì tinh thần không được thoải mái nên không tâm trạng ăn uống thôi, nhưng khi được cho ra ngoài rồi cô vẫn không ăn được gì, ăn vào đều nôn hết ra ngoài, đều này đã làm dì nghĩ đến một vấn đề khác.
" Dì đưa cái này cho con làm gì? " Triệu Lan Vy đang ngồi vẽ tranh, bỗng nhiên dì Mỹ đi lại đưa đến trước mặt cô một chiếc que thử thai.
" Cô đi thử đi! " Dì đưa chiếc que cho cô cầm.
Triệu Lan Vy bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cầm chiếc que mà tay cô bắt đầu run rẩy.
Kỳ kinh nguyệt của cô đã lâu rồi mà vẫn chưa đến, lại cộng thêm việc cô bị nôn khan như thế này mãi, thật sự cô cũng nghĩ đến chuyện mình có thai, nhưng cô giả vờ như mình không biết chuyện gì, cô tự cho rằng mình chỉ là không được khoẻ mà thôi.
Cô thật sự không muốn có con với một người như hắn ta.
Nhưng ngày hôm nay dì Mỹ lại đưa chiếc que thử thai đến trước mặt cô, đây chẳng khác nào một đòn chí mạng với bao nỗ lực phủ nhận của cô.
Triệu Lan Vy bước vào phòng tắm để thử, còn dì Mỹ đứng ở ngoài cửa phòng chờ.
Một lúc sau.
Cửa phòng tắm mở ra, Triệu Lan Vy cũng bước ra.
Dì Mỹ vội vàng hỏi cô:" Kết quả sao rồi? "
" Không có." Triệu Lan Vy liền trả lời.
" Không có thật sao? "
Triệu Lan Vy gật đầu.
Dì Mỹ cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng những biểu hiện của Triệu Lan Vy đúng là của người đang mang thai mà.
" Không có thật sao?" Dì cẩn thận hỏi lại.
" Con gạt dì làm gì, chắc có lẽ tại bệnh dạ dày của con nên mới nôn vậy thôi.
"
" Nếu dạ dày không khoẻ vậy tôi kêu ông chủ dẫn cô đi khám, chứ cứ để tiếp diễn như thế này là không được đâu.
"
" Không cần đâu dì, mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần làm phiền đến anh ấy đâu.
Chuyện ngày hôm nay dì đừng nói cho anh ấy biết…nếu không anh ấy sẽ lo…."
Thật ra, chuyện Triệu Lan Vy bị nôn khan mấy ngày nay dì vẫn chưa báo lại cho Trác Duệ Quân, dì định bụng hôm nay để Triệu Lan Vy thử thai rồi báo tin vui cho Trác Duệ Quân luôn, nhưng kết quả Triệu Lan Vy lại không mang thai.
Triệu Lan Vy nói như vậy thì dì cũng không dám cãi.
Dì Mỹ gật đầu, sau đó đi ra ngoài làm tiếp việc.
Cửa phòng vừa đóng lại, Triệu Lan Vy đã gượng không nổi nữa mà ngồi bịch xuống dưới đất.
Cô nắm chặt lấy chiếc que thử thai trong tay.
Trên chiếc que hiện lên hai vạch đỏ rất rõ ràng.
Nhìn chiếc que thử thai, nước mắt của cô trĩu nặng, từng giọt từng giọt lăng dài trên đôi gò má, ngay sau đó cô ôm mặt khóc tức tưởi.
Cô thật sự đã mang thai con của hắn, mang thai con của kẻ thù đã giết ba của mình.
Bây giờ cô không biết mình phải làm sao nữa.
Cô không nỡ bỏ đứa bé vì nó cũng là con của cô, nó vô tội, nó không nên bị kéo theo ân oán của người lớn.
Nhưng cô phải làm sao đây, làm sao để Trác Duệ Quân không phát hiện ra sự tồn tại của đứa bé này, làm sao để cô có thể đem đứa bé này tránh xa khỏi người ba xấu xa của nó, ở bên cạnh một người ba như hắn ta thì lâu ngày nó cũng sẽ trở nên xấu xa và tàn nhẫn y hệt như thế thôi.
Cô thật sự không muốn đứa con của mình lại là một Trác Duệ Quân thứ hai, cô thật sự rất sợ điều đó.
Nhưng cô lại không biết nên làm như thế nào nữa, vì ngay cả cô còn chẳng thể nào thoát khỏi được sự khống chế của hắn, bao nhiêu vùng vẫy, kháng cự trước đây của cô cũng chỉ là vô ích.
Mỗi lần cô muốn bay đi thì hắn lại tàn nhẫn chặt được đôi cánh hy vọng của cô, giam cầm cô ở bên cạnh hắn, nếu cô có ý định rời bỏ hắn, hắn sẽ ngay lập tức trừng phạt cô.
Vậy thì thử hỏi cô làm cách nào để có thể bảo vệ được đứa bé này tránh xa Trác Duệ Quân đây?
Không lẽ cô thật sự chỉ có thể buông xuôi mà chấp nhận số phận của mình như thế sao?.