Tâm trạng từ vui chuyển sang không vui trong tích tắc, Bối Vịnh Thi về phòng cũng không nên, thế nên nàng ra ghế sô pha ngồi nhìn bọn nhỏ bày biện dưới sàn. Đồ ăn cơ bản đã xong, bọn nhỏ uống bia rượu nàng cũng không cản, cứ để bọn nhỏ say rồi ngủ ở nhà nàng cũng được. Cô bé có mái tóc buộc đuôi gà nhìn nàng một lúc rồi nói:
– Cô, ăn với bọn con đi.
– Phải đó, cô ăn với bọn con đi.
Một đám lao nhao nói, nhưng Bối Vịnh Thi lúc nướng đã ngửi đủ mùi thịt rồi, căn bản chẳng bỏ vào miệng nổi. Nàng lắc đầu mỉm cười:
– Các con cứ ăn đi, cô không đói lắm.
Đám nhỏ có vẻ rất cao hứng, đợi một lúc thì Bạch Dĩnh và Bối Kỳ mang thêm một dĩa thịt nướng để ra bàn, cả đám nháo nhào gắp ăn. Không hiểu sao Bối Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh cứ mãi nhìn qua chỗ nàng, không biết có phải Bạch Dĩnh nhìn mình không, thế nên nàng ngáp một cái. Kết quả Bạch Dĩnh cũng ngáp theo nàng, nha đầu này là đang nhìn lén nàng.
Tiếng ly bia cụng vào nhau nghe vui tai, Bối Vịnh Thi nghiêng đầu nhìn con gái của mình, năm nay nhìn kĩ thì thấy con gái trưởng thành thật rồi, không có là một tiểu nữ nhân dỗi hờn nữa. Trong mười tám năm một mình nuôi con, lần đầu tiên Bối Vịnh Thi thấy thành tựu đến thế. Bối Kỳ càng lớn, người làm mẹ như nàng cũng càng nhiều tuổi, nhìn xem bọn nhỏ kêu nàng bằng cô liền biết. Chỉ có Bạch Dĩnh ở bên tai nàng suốt ngày thủ thỉ nàng rất đẹp, rất trẻ, đến nỗi nàng tưởng nàng với Bạch Dĩnh đồng tuổi, khi hiện thực đập vào mặt bằng tiếng gọi "cô", nàng mới thấy gương mặt của mình cùng Bạch Dĩnh cũng có cách biệt tuổi tác.
"Chị ăn một ít đi."
Bạch Dĩnh nhìn Bối Vịnh Thi, khẩu hình miệng ra hiệu cho nàng đụng đũa ăn gì đó. Nàng mím môi lắc nhẹ đầu, cũng dùng khẩu hình miệng nói với nàng, "chị không muốn ăn".
– Ấy
Tóc đuôi gà la lên một tiếng, bịt ngón tay bị cắt trúng của mình ngăn cho máu không rơi xuống. Vốn định cắt cục chả to ra cho mọi người cùng ăn, không ngờ lại bị cắt trúng tay. Bạch Dĩnh liền đứng lên lục ở tủ gần ghế sô pha lấy một miếng bông gòn với băng keo cá nhân cho nàng ấy. Bối Kỳ mới nhướng mày nói:
– Có vẻ cậu còn quen thuộc nhà mình hơn mình.
– Nào có, mẹ cậu mới chỉ mình chỗ lấy.
– Chỉ lúc nào cơ?
Bạch Dĩnh nhún vai, nói: – Cậu không để ý sao mà biết được, đồ ngốc.
Vốn Bạch Dĩnh biết băng keo cá nhân để chỗ nào vì Vịnh Thi rất hay bị cắt trúng tay, mỗi lần như vậy đều là nàng chạy vào mở tủ lấy băng keo cho nàng, vừa băng bó cho nàng vừa mắng tội hậu đậu của nàng. Không hiểu ba mươi tư năm nay nàng sống như thế nào, cầm dao còn không chắc, nhưng lại ra vẻ rất tiêu sái mà cắt trúng tay.
Mà Bối Vịnh Thi cũng biết tại sao Bạch Dĩnh rành chỗ để băng keo cá nhân đến vậy, má nàng tự nhiên hơi nóng lên, ngại, mà chẳng có lí do gì để ngại nàng cũng ngại. Mỗi lần bị cắt tay nàng hay giả vờ không có gì, Bạch Dĩnh đứng kế bên nàng luộc rau, còn nàng đang cắt củ cà rốt thì cắt trúng tay, nếu để Bạch Dĩnh biết thì vừa mất mặt vừa ăn mắng, nàng đành im ỉm cắt cà rốt đẫm máu. Bạch Dĩnh lúc xoay qua thấy, vẻ mặt hốt hoảng đó nàng vẫn còn nhớ.
Sau khi băng bó cho tóc đuôi gà xong, mọi người dường như quên đi chuyện ồn ào ban nãy, Khiếu Phong hào hứng nói:
– Hay là bọn mình chơi Truth or Dare đi.
Tóc đuôi gà cũng rất cao hứng, nàng nâng đũa lên nói: – Được được, chơi đi.
– Chơi thì chơi, sợ ai- Bối Kỳ bĩu môi.
Bạch Dĩnh cũng giả vờ hào hứng nôn nóng với trò chơi này nhưng đuôi mắt lúc nào cũng hướng đến Bối Vịnh Thi đang chống tay lên cằm nhìn mọi người kia. Khiếu Phong hỏi, Trung Khang trả lời, sau đó Trung Khang hỏi tóc đuôi gà, xoay vòng cho đến Hựu Toàn. Hựu Toàn không chọn sự thật mà chọn thách, thế nên tóc đuôi gà thách, "Thách cậu hôn má người bên cạnh".
Người bên cạnh Hựu Toàn lại vừa vặn là Bạch Dĩnh, Bạch Dĩnh chưa kịp hoàn hồn để biết chuyện gì xảy ra thì nụ hôn đã đáp xuống má nàng. Nàng mở to mắt nghi hoặc, sinh vật loài người này thật quá tùy tiện rồi!
Cảnh xuân trước mắt Bối Vịnh Thi đều thu vào, tự nhiên lại cảm thấy nóng mặt, lửa giận công tâm. Vui sướng quá nhỉ? Bối Vịnh Thi tỉ mỉ nhìn gương mặt Bạch Dĩnh, tự gán cho nàng ấy rất vui sướng, hạnh phúc, mừng rỡ. Càng gán thêm nhiều cảm xúc lên mặt Bạch Dĩnh, Bối Vịnh Thi càng bực mình. Mà Bối Vịnh Thi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có cảm xúc như vậy, chỉ biết nàng rất giận, giận, rất rất giận.
– Truth or dare?
Hựu Toàn vui vẻ nói với Bạch Dĩnh, Bạch Dĩnh nhíu mày bực mình nhìn tên nam nhân xấu xí này, trong lòng khinh bỉ một ngàn lần.
– Truth.
– Vậy, người trong lòng cậu có ở đây không?-Hựu Toàn hỏi, thật sự mong chờ Bạch Dĩnh cũng có để ý đến mình.
Bạch Dĩnh mỉm cười thật tươi, gật đầu: -Có.
Không xong rồi, Vịnh Thi thật sự thấy mình giận hết nói nổi, nàng nhắm mắt dưỡng thần, thở sâu, cố gắng làm tâm tình không hỗn loạn. Có, còn dám nói có, Bạch Dĩnh chắc chắn là động tâm tên nam nhân xấu xí đó, Bối Vịnh Thi lúc này còn không nhận ra mình trẻ con đến mức nào. Nàng nhắm mắt lại ngả đầu dựa vào ghế, không thèm nhìn bọn nhỏ chơi nữa.
Nhắm mắt một lúc không ngờ chính mình rơi vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết, Bạch Dĩnh đứng bên cạnh Bối Kỳ nhìn nữ nhân ngủ ngon lành kia. Bối Kỳ định lay Bối Vịnh Thi dậy nhưng Bạch Dĩnh cản lại, thế nên Bối Kỳ nói:
– Để nhờ Khiếu Phong đỡ mẹ mình vào phòng.
Khiếu Phong là tên nam nhân vai u thịt bắp, cao những một mét tám, thế nên việc bế một nữ nhân nhỏ con như Bối Vịnh Thi không có gì đáng ngại. Có điều đánh chết Bạch Dĩnh nàng cũng không muốn cho ai đụng vào nữ nhân của nàng, với cả, nàng không phải không có sức bế nàng ấy. Thế nên nàng cúi người xuống, một tay luồn qua sau cổ Vịnh Thi, một tay ở khuỷu chân bế nàng lên. Nhẹ nhàng như lông hồng bế lên lầu.
– Cậu khỏe thế? Biết phòng mẹ tớ ở đâu không, để tớ chỉ.
Bối Kỳ cũng lục tục theo sau, nàng chỉ vào căn phòng ở trong góc cho Bạch Dĩnh, nàng không biết Bạch Dĩnh còn quen thuộc phòng của Bối Vịnh Thi hơn cả kí túc xá hai người đang ở. Nhẹ nhàng đặt Bối Vịnh Thi xuống giường, nàng cẩn thận lấy chăn đắp ngang người Bối Vịnh Thi, sau đó chỉnh máy sưởi lại.
– Cậu khỏe ghê đó Dĩnh.
Bạch Dĩnh ra dấu suỵt rồi nói nhỏ: – Để mẹ cậu ngủ.
Bối Vịnh Thi không phải không có cảm giác Bạch Dĩnh bế nàng về phòng, mùi hương sữa tắm đồng quen thuộc trên người Bạch Dĩnh giống hệt của nàng, rất dễ chịu. Nàng không hiểu sao mình giận dữ đến vậy, cho đến khi vòng tay của Bạch Dĩnh ôm lấy nàng, nàng cảm thấy thật dễ chịu. Bạn vong niên này của nàng, có thể là của một mình nàng không?