Lúc nhận được cuộc gọi hối thúc đi xem mắt của người nhà, Hạ Hiểu còn đang ăn lẩu với bạn.
Chịu ảnh hưởng của tình hình bệnh dịch, kỳ nghỉ dài hạn mùa xuân năm nay Hạ Hiểu không có ý định về nhà.
Cô ở Bắc Kinh cũng không phải không có bạn bè, bây giờ Giang Vãn Quất đúng lúc về nước, ở Bắc Kinh mấy ngày ngắn ngủi, hai người vừa thương lượng, quyết định đi khu trượt tuyết gần đây trượt tuyết.
Nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa, trấn nhỏ mặc dù ở trong cảnh nội Hà Bắc, đi đường sắt cao tốc, từ trạm Thanh Hà đến trạm trạm Thái Tử Thành cũng chỉ hơn một giờ, ra khỏi đường cao tốc thì có thể đón được xe. Giang Vãn Quất là đàn chị hơn Hạ Hiểu một khóa, công việc bây giờ của Hạ Hiểu cũng là nhờ Giang Vãn Quất thúc đẩy, chỉ tiếc Hạ Hiểu tự biết tính cách mình hướng nội, không bằng Giang Vãn Quất hướng ngoại phóng khoáng, bây giờ đã làm việc một năm, mỗi ngày đều nghỉ làm sao từ chức- hay là vì tiền thưởng cuối năm mà nhịn thêm một chút.
Bữa ăn giữa trưa chính là nồi lẩu, cũng không cần trông cậy vào đồ ăn khu nghỉ phép có thể mỹ vị đến mức nào, nhưng mà mùa đông tụ tập với bạn thân, ngoại trừ nồi lẩu thịt nướng ra thì không còn có món ngon nào thích hợp hơn cả.
Giang Vãn Quất đi tổng bộ Paris công tác hai năm, bây giờ trở lại, chức vị đã thăng lên cao. Cô ấy không hiểu vì sao Hạ Hiểu muốn từ chức cho lắm, Hạ Hiểu nghĩ nghĩ, cuối cùng nói cho cô ấy: "Quá mệt mỏi."
Không chỉ là công việc mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi.
Hạ Hiểu nửa đùa nửa thật nói: "Em không muốn liên hệ với người khác, nếu như không cần giao thiệp với người khác thì tốt rồi."
Giang Vãn Quất gắp một miếng thịt bò bông tuyết thật mỏng nhúng vào bên trong nồi lẩu sôi sùng sục mười lăm giây rồi gắp ra, lớp ngoài đã chín tới, khoác thêm một màu hồng nhuận thơm phức.
Giang Vãn Quất nói: "Không cần giao thiệp với người khác? Vậy cũng chỉ có ngành nghề quản linh cữu và mai táng thôi, khách hàng tuyệt đối không cần phải giao thiệp làm gì."
Hạ Hiểu bật cười, cô vừa định nói, bị chuông điện thoại di động của Giang Vãn Quất cắt ngang.
Điện thoại của Giang Vãn Quất vang lên nhiều lần, Hạ Hiểu trong lúc vô tình nhìn thấy, màn hình ghi chú là "anh XX", ba chữ, chứ thứ hai nhìn có vẻ là một người nào đó.
Giang Vãn Quất để reo ba lần, mặt không biểu cảm khác cùng Hạ Hiểu tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm.
Nơi này, vốn dĩ Hạ Hiểu đã tới qua một lần, cảm thấy cũng ổn, Giang Vãn Quất lại định kế hoạch, lúc này mới tới.
Khi điện thoại reo đến lần thứ năm, Giang Vãn Quất không kìm được, cô ấy bỏ điện thoại xuống, nói với Hạ Hiểu xin lỗi không tiếp chuyện được rồi đi sang chỗ yên tĩnh khác nhận điện thoại.
Hạ Hiểu cúi đầu nhìn điện thoại, tin nhắn không có gì để lướt, ngoại trừ mã kiện hàng chuyển phát nhanh thì chính là tin tức giảm giá mà các cửa hàng trên mạng gửi tới. Từng bước từng bước xóa bỏ chê phiền phức, để đó mặc kệ thì lại rất chướng mắt, Hạ Hiểu nghĩ thôi ngày mai rồi xóa, lướt mấy lần, nhìn thấy mấy tin nhắn của đối tượng hẹn hò trước đó, cô nhíu lông mày.
Nói đến cũng kỳ quái, lúc Hạ Hiểu học cấp hai, cấp ba, đại học, người trong nhà đề phòng nghiêm ngặt, cấm cản yêu đương, hoàn toàn xem đàn ông như hồng thủy mãnh thú, bọn họ chính là thị vệ trung thành đem Hạ Hiểu cung phụng ở trong tháp ngà.
Vừa tốt nghiệp, người trong nhà liền bắt đầu ám chỉ -- là thời điểm tìm bạn trai, không cần đẹp trai quá, an ổn là được; đàn ông có vẻ ngoài đẹp mắt không có tác dụng gì, ưu tiên có biên chế...
Hạ Hiểu nghe được mà đầu óc quay cuồng, năm thứ nhất còn đỡ, năm thứ hai, cũng chính là năm nay liền bắt đầu sắp xếp cho cô đi xem mắt đủ kiểu.
Chất lượng của đối tượng hẹn hò vàng thau lẫn lộn, Hạ Hiểu thật không biết kỳ hoa dị bảo mà cha mẹ thích ở đâu ra nhiều thế.
Có người đàn ông bụng lớn vừa ngồi xuống sẽ giáo dục Hạ Hiểu đừng mơ tưởng xa vời, vẫn là từ chức đi thi biên chế đi, đem câu nói "gái tốt không hơn trăm" đặt ở bên miệng;
Cũng có người mặt ngoài hào hoa phong nhã nam tính, sau khi dùng cơm xong cùng Hạ Hiểu bình thường chia :, qua hai giờ, bỗng nhiên gửi nhắn tin tới --
"Tối hôm qua ly nước bạch đào cô uống kia là nước ép tươi, tôi không uống một ngụm nào."
"Một ly tệ, số tiền này không chia :, cô đáng ra phải chuyển thêm cho tôi . mới đúng "
Hạ Hiểu khách khí chuyển cho anh ta đồng, cũng lễ phép từ chối lời mời ăn cơm bữa thứ hai cùng đối phương.