Cha Ôn là giáo viên toán học đã về hưu, ôn hòa thong dong, sở thích chính là cùng một người bạn ở chung lầu đánh cờ tướng, tâm sự, ở nhà thì chính là cùng Ôn Sùng Nguyệt uống trà, đọc báo, xem tivi.
Khác với những giáo viên chỉ hiểu học thuật không quan tâm đến cuộc sống trong tưởng tượng của Hạ Hiểu, cha Ôn rất hiền hoà, thỉnh thoảng cùng Hạ Hiểu trò chuyện một số trò chơi hoặc là kịch, phim đang hot hiện giờ. Đương nhiên, người già sẽ không chơi, nhưng ông ấy rất vui vẻ tiếp nhận những thông tin mới này.
Năm mới cũng là đón ở nhà họ Ôn, cha Ôn rất truyền thống, vì ăn tết, cố ý làm thịt viên nổ --- từng cục thịt như quả bi sắt ở trong chảo dầu nóng hôi hổi mà bốc lên mùi thơm, thịt viên nổ ra dậy mùi thơm ngào ngạt, vang lên tiếng "lốp bốp".
Hạ Hiểu cũng dựa theo công thức của Ôn Sùng Nguyệt đi pha "tương Lão hổ", tương đậu nành, tương ngọt, tôm khô, tỏi giã, dầu vừng trộn lại với nhau, thịt viên vừa nổ xong liền bỏ vào ăn, vừa thơm vừa tươi.
Cơm tất niên đón năm mới không thể gọi đồ ăn bên ngoài được, là Ôn Sùng Nguyệt cùng cha Ôn và Hạ Hiểu cùng nhau chuẩn bị, nhưng mà Hạ Hiểu đa phần là làm trợ thủ, rửa rau quả hoặc là lấy chén đĩa. Cha Ôn tay cầm muôi, Ôn Sùng Nguyệt thì làm một số món chay khác.
Dựa theo truyền thống, thịt kho tàu, cá chép ắt không thể thiếu, trừ cái đó ra, còn có mù tạc ụ() truyền thống và thạch đậu, hai món này đều đã sớm chuẩn bị xong, mù tạc ụ ngọt chua mà thanh, giải được cái ngấy của dầu mỡ, thạch đậu mát lạnh trơn mềm, bên trên được rưới giấm mà cha Ôn ủ ngày mồng tám tháng chạp, Hạ Hiểu ăn đến rất ngon miệng.
Món mù tạc ụ được làm từ bắp cải cắt khúc, dựng lên thành một cái ụ, bên ngoài rưới sốt vàng như mù tạc nên được gọi là mù tạc ụ.
Ngày lễ ngày tết, không thể thiếu học sinh đến thăm, Ôn Sùng Nguyệt biết Hạ Hiểu hướng nội sợ người lạ, chủ động nói rõ cùng cha Ôn. Cha Ôn tỏ ý là đã hiểu, bảo Ôn Sùng Nguyệt mang Hạ Hiểu đi xem phim, đi cửa hàng dạo chơi -- làm sao thấy thoải mái thì làm, đây là ý của cha Ôn.
Không thể thiếu phải gặp mặt chào hỏi, cũng là Ôn Sùng Nguyệt mỉm cười giới thiệu: "Đây là vợ của tôi."
Hạ Hiểu còn chưa thích ứng với xưng hô thế này, vài ngày liên tiếp, mặt đỏ bừng không tan đi được.
Sau khi kết thúc nghỉ đông, đầu Hạ Hiểu có chút không thoải mái, lại xin nghỉ hai ngày, kỳ nghỉ đông của Ôn Sùng Nguyệt dài, còn thừa lại hai ngày nghỉ ngơi, mang Hạ Hiểu đi bệnh viện kiểm tra một chút, nói là không có gì đáng lo, có thể là tinh thần quá căng thẳng, đề nghị đừng có áp lực công việc quá lớn, giữ tâm tình vui vẻ.
- - áp lực công việc.
- - Hạ Hiểu đương nhiên biết nguồn gốc áp lực từ chỗ nào, tính cách của cô không phù hợp với công việc phải liên hệ nhiều với khách hàng này. Mỗi ngày ráng phủ lên lớp mặt nạ tươi cười, kiên trì liên hệ với khách hàng, đẩy cô đến tình trạng kiệt sức.
- - nhưng nếu như từ chức thì sao?
Sau khi từ chức, cô nên tìm công việc như thế nào?
Công việc thích hợp nhất với người hướng nội đại khái chính là cô vợ nhỏ bị tổng tài nhốt ở trong biệt thự thôi
Hạ Hiểu càng thêm nản lòng.
Vì để chăm sóc cô tốt hơn, Ôn Sùng Nguyệt đưa cô về nhà của mình.
Nhà ở của anh được trang hoàng gọn gàng, tối giản hơn rất nhiều, so với nhà của cha Ôn còn phải lớn hơn một chút, đều tối giản, sạch sẽ, thoáng đãng, trên ban công hoa cỏ không nhiều, nhưng mấy loại rau như cây húng quế cùng bạc hà thì trồng không ít.
Hạ Hiểu không có cẩn thận quan sát, cô ngã đầu liền ngủ.
Đều nói đầu xuân thường hay khó khăn, ngày đầu tiên của lập xuân cô liền bắt đầu mệt mỏi.
Khi tỉnh dậy đã đến giữa trưa, chỉ nghe thấy mùi thơm nức mũi, cô mở to mắt, nhìn thấy Ôn Sùng Nguyệt đang ngồi ở bên cạnh giường -- anh vốn đang chuẩn bị đụng vào mặt Hạ Hiểu thấy vậy thì đứng thẳng người, rút tay về, mỉm cười hỏi: "Có muốn ăn cơm hay không?"
Xuân đả lục cửu đầu.
Ngày lập xuân, dựa theo truyền thống phải ăn bánh xuân xào, cái này gọi "cắn xuân", gửi gắm mong ước "Thiên địa một nhà xuân".
Bánh mì nướng đến mỏng như giấy tuyên, hình dạng tròn tròn, mềm mềm dai dai. Năm ngoái Hạ Hiểu đã nếm qua bánh xuân một lần, trong tiệm làm, món ăn mặn là xương sườn heo xào cùng lá tỏi vàng, món chay chính là hẹ đầu xuân cùng rau cải xôi, mầm đậu xanh.
Ôn Sùng Nguyệt chuẩn bị vô cùng cẩn thận, phong phú, ngoại trừ một món ăn mặn, một chay truyền thống và hai món ăn phụ ra, còn chuẩn bị một đĩa nhân hạt thông bụng nhỏ, cắt đầu đi, còn có một đĩa thịt muối thái sợi, một đĩa thịt băm, một đĩa hành bào sợi, một đĩa rau cải tươi, một đĩa dưa leo thái sợi, kết hợp với cháo gạo.
Hạ Hiểu ăn vô cùng ngon miệng, một hơi ăn hết sáu cái, còn muốn ăn đến cái thứ bảy, bị Ôn Sùng Nguyệt mỉm cười đè tay lại: "Đừng ăn, đứng lên, tiêu cơm một chút, đừng ăn no quá -- thích ăn thì lần sau làm cho em, được không?"
Hạ Hiểu cực kỳ tiếc nuối: "Em mới ăn sáu cái."
"Phổ Nghi năm đó ăn sáu cái, được thái giám quản đốc sai người xách cánh tay của ngài ấy mà nhấc lên khỏi mặt đất, nhấc tới nhấc lui." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Đã thấy nện bánh mật chưa? Năm đó Phổ Nghi bị giơ lên giơ xuống giống như một cái chày giã vậy."
Hạ Hiểu phốc cười một tiếng, cô nói: "Anh nói giống như anh tận mắt chứng kiến vậy."
Ôn Sùng Nguyệt dùng trà súc miệng, anh nở nụ cười: "Anh có thể cho rằng em đang khen anh kể chuyện sinh động như thật không?"
Hạ Hiểu hai tay chống cằm: "Không, năm đó có thể tận mắt thấy một màn này khẳng định đều là thái giám."
Ôn Sùng Nguyệt kịp phản ứng, đứng lên, Hạ Hiểu co cẳng muốn chạy, đáng tiếc đã chậm một bước, bị Ôn Sùng Nguyệt bóp lấy eo ôm lại, cô gỡ cánh tay Ôn Sùng Nguyệt ra, bật cười: "Được rồi, em đầu hàng, thật xin lỗi, thầy Ôn, em không nên nói như vậy..."
Cảm giác hai chân cách mặt đất, Hạ Hiểu đã rất lâu chưa trải qua. Ôn Sùng Nguyệt xách cô tựa như xách con gà con, loại cảm giác này một chút cũng không tốt, cười đến chảy ra nước mắt, cánh tay ép ngực đau, cô vỗ vỗ tay Ôn Sùng Nguyệt, muốn cầu xin tha thứ, đáng tiếc tay của đối phương ngược lại càng siết lại chặt hơn.
Hạ Hiểu ngẩng đầu, thấy Ôn Sùng Nguyệt cúi đầu nhìn cô, bởi vì đùa giỡn mà áo dời lên mấy tấc, lộ ra một đoạn tuyết trắng, giống như ngó sen non vừa mới nhú. Ôn Sùng Nguyệt không chớp mắt nhìn nửa ngày, anh nghiêng người, hôn lên môi Hạ Hiểu.
Hạ Hiểu ngửa mặt lên, cô không có cự tuyệt, ngón tay gắt gao níu ống tay áo của anh chậm rãi buông ra.
Ánh nắng vừa vặn, Ôn Sùng Nguyệt ôm Hạ Hiểu đi về phòng ngủ, anh nói: "Lần trước là anh quá nóng vội, chưa làm xong màn dạo đầu. Lần này anh đã học xong, thử lại lần nữa?"
Hạ Hiểu ngơ ngác: "Thử thế nào?"
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Dùng miệng thử."