“Nhưng mà không có giấy bút…”. Yến Tử Hoàn 囧 một chút, fanboy hơn nửa đêm cố tình đến nhà mình chặn đường xin chữ kí sao lại không mang giấy bút theo?
Vậy nên người này rốt cuộc muốn làm gì?
“Không đúng!”. Chỉ cần biến nhân loại này thành nô lệ, sau này chữ kí chẳng phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ư? Fanboy ngây thơ cho dù đã thu được thần tượng làm nô lệ nhưng vẫn chỉ muốn chữ ký sững sờ ba giây, ở trong lòng vẽ lên cảnh tượng mình cầm roi da quất Yến Tử Hoàn, còn Yến Tử Hoàn khóc hu hu gục xuống bàn điên cuồng kí tên.
…Quá đẹp!
Thế là Long Dực hoàn toàn thức tỉnh thay đổi thái độ, nhanh chóng lộ ra nụ cười mê hoặc tà mị tiêu chuẩn của Ma vương, nói: “Ha, nhân loại, nhà ngươi có muốn có được tuổi thanh xuân vĩnh hằng, và của cải suốt đời tiêu không hết không?”.
Yến Tử Hoàn giật giật khóe miệng, tiếp tục chạy vượt qua tên thần kinh này: “Không muốn”.
“Không thể nào, không ai có thể chống lại sự mê hoặc của ác ma”. Long Dực xoay người đuổi theo, bật ngón tay hiểu ý cười nói: “Ha, ta biết rồi! Đồ gian xảo nhà ngươi đang định hấp dẫn sự chú ý của Ma vương bệ hạ!”.
Gian xảo ông nội anh a a a tên thần kinh này đáng sợ quá a a a liệu hắn ta có tạt axit vào mình không a a anh ơi cứu em! Yến tiểu béo hoảng sợ sải chân bắt đầu chạy nhanh về phía cổng lớn biệt thự!
Long Dực bay là là phía sau đuổi sát nút: “Nào, bảo bối, nói cho ta biết ngươi muốn gì? Tượng vàng Oscar thì sao?”.
“Anh cho Leonardo ấy a a a a a!”. Yến Tử Hoàn nói mà không suy nghĩ.
Ồ nhân loại này thật trong sáng thật ngây thơ thật vô dục vô cầu, hoàn toàn không giống với những kẻ ngu xuẩn ngoài kia chỉ biết muốn này muốn nọ! Long Dực hai mắt tỏa sáng, điên cuồng ca tụng trong lòng, tiếp tục kiên nhẫn đuổi theo Yến Tử Hoàn: “Ta không tin ngươi thực sự không có bất cứ nguyện vọng gì, cứ mạnh dạn nói ra! Nói ra khát vọng cuồng nhiệt mà ngươi chôn sâu trong lòng! Kí kết khế ước linh hồn với ta đi!”.
“Anh điên à a a a a!”. Yến Tử Hoàn lệ rơi đầy mặt.
Long Dực theo sát phía sau, ánh mắt tập trung ở trên cặp mông cong vểnh của thần tượng, trong đầu chợt lóe linh quang: “Đúng rồi! Hay là để ta ban cho ngươi năng lực ăn bao nhiêu cũng không béo, thế được không?”.
“Nói thừa, như vậy đương nhiên là được rồi a a a a!”. Yến Tử Hoàn vừa chạy vừa la hét, nếu được vậy thì tốt qua, đáng tiếc anh chỉ là một tên thần kinh!
Đúng lúc cậu vừa dứt lời, toàn bộ thế giới dường như đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Tiếng nhạc ầm ĩ trong tai nghe, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ, tiếng còi xe cộ ở đằng xa, tiếng cổng biệt thự bị đẩy ra…thậm chí là tiếng tim đập thình thịch, tiếng hít thở hổn hển, tiếng quần áo sột soạt của mình, tất cả đều biến mất.
Thời gian ngừng lại, đến gió cũng bị ghim trên mặt đất, một tờ rơi bị thổi lên cao, sau đó cứ như vậy ngừng lại giữa không trung.
Yến Tử Hoàn phát hiện mình không thể cử động được, không thể mở miệng nói chuyện, thậm chí hô hấp cũng dừng lại, cả người như thể bị phong kín trong một viên hổ phách cực đại.
Còn quái nhân tóc bạc kia, dường như là sinh vật duy nhất trên thế giới còn hoạt động, đột nhiên từ sau lưng hắn mở ra sáu chiếc cánh nho nhỏ màu đen, cánh nhỏ vẫy cật lực, đưa hắn bay lên cao cách mặt đất chừng cm.
“…”. Yến Tử Hoàn quả thực không biết mình nên sợ hãi hay là chửi bậy nữa.
Long Dực chậm rãi giang hai tay, vận ma lực khiến xung quanh nổi lên một trận gió, thổi tung áo choàng đen và mái tóc bạc, cực kì phong cách, một đôi mắt đen sâu thẳm hơi phiếm màu máu nhìn thẳng vào Yến Tử Hoàn, trầm giọng nói: “Ngươi và linh hồn của ta đã kí khế ước, với sức mạnh của ngôn linh, bất cứ sinh vật nào cũng không thể chống lại, từ nay về sau, ta giao cho ngươi năng lực ăn bao nhiêu cũng không béo, còn ngươi…”.
Yến Tử Hoàn hoảng sợ nhìn hắn, vô cùng muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng không thể mơ miệng được!
Từng chữ từng chữ, Long Dực nói thật rõ ràng: “Ngươi sẽ trở thành nô lệ của ta, linh hồn ngươi do ra bảo quản, sau khi thân xác ngươi tiêu tan, nó sẽ là vật sở hữu của ta mãi mãi, nghe lệnh của ta, chiến đấu vì ta, cánh cửa thiên đường vĩnh viễn đóng kín với ngươi, cùng ta rơi vào bóng tối đi! Nô lệ!”.
Theo tiếng ngâm tụng của Long Dực, Yến Tử Hoàn cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nhẹ, dường như có thứ gì đó đang chậm rãi bị hút ra khỏi cơ thể, sau một trận hoảng hốt, cậu phát hiện trong tay Long Dực có thêm vật gì giống như một cụm lân tinh, vật kia tỏa ra màu xanh thẫm hơi trong suốt, to bằng nắm tay, bốc cháy trong lòng bàn tay Long Dực.
“…”. Đậu má đây là linh cmn hồn của mình sao a a a không muốn a tôi muốn lên thiên đường được chứ! Yến Tử Hoàn lo lắng không gì sánh được.
“Ta cho ngươi sức mạnh, ngươi cho ta linh hồn, giao dịch công bằng…Rất tốt, coi như ngươi ngầm chấp nhận”. Long Dực không biết xấu hổ bật ngón tay một cái, khế ước linh hồn đã kí kết hoàn tất, thời gian tiếp tục quay, ngọn lửa xanh thẫm biến mất trong lòng bàn tay Long Dực giống như bị hắn hấp thu.
Yến Tử Hoàn như vừa tỉnh dậy từ trong mộng cử động thân thể, thoáng chốc cảm giác không thể động đậy quỷ dị mấy phút trước liền biến mất, có thể là nhờ chó địa ngục ban tặng mà đối mặt với những tình huống ly kỳ như vậy năng lực ứng biến của Yến Tử Hoàn vẫn chưa bay mất, cậu đang định mở miệng từ chối, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ của Tưởng Phi: “Này! Làm cái gì thế hả?”.
Yến Tử Hoàn vừa thấy Tưởng Phi liền nhũn chân, gần như là phản xạ có điều kiện giải thích: “Tôi chạy bộ, để giữ vững cân nặng”.
Tưởng Phi không nói gì quay sang Yến Tử Hoàn: “…Không hỏi cậu”.
Long Dực lộ ve nụ cười ma mị: “Nhân loại, ta đang kí kết khế ước linh hồn với cậu ta”.
Tưởng Phi lôi Yến Tử Hoàn ra sau mình bảo vệ, đề phòng nhìn chằm chằm Long Dực.
Nếu là bình thường, hắn sẽ lập tức cho rằng Long Dực là tên thần kinh, nhưng sau khi nhìn thấy tận mắt sự vật siêu nhiên hiện giờ Tưởng Phi không dám đưa ra kết luận nhanh như vậy.
Yến tiểu béo lui ra phía sau trợ lý cao lớn khôi ngô, lập tức liền lo lắng, vội vàng đổi ý nói: “Khế ước vừa nãy tôi không đồng ý ha! Không tính!”.
Long Dực cười lạnh: “Muốn nuốt lời? Ta nói sẽ giao cho ngươi năng lực ăn bao nhiêu cũng không béo, tự ngươi nói được, lúc kí kết khế ước cũng ngầm chấp nhận rồi”.
Vẻ mặt Tưởng Phi trở nên rất phức tạp:…
Yến Tử Hoàn gần như sắp tức đến bật khóc: “Tôi không nói được chứ không phải ngầm chấp nhận!”.
Long Dực cực kì trơ tráo nhún nhún vai: “Sức mạnh của ngôn linh đã có hiệu lực, đây là một trong những sức mạnh cổ xưa mạnh nhất trong vũ trụ, ai cũng không thể làm trái nó”.
Tưởng Phi nhíu nhíu mày, thô bạo kéo Yến Tử Hoàn: “Chúng ta đi”.
Long Dực ngẩn ra một chút, lúng túng xoa tay đuổi theo, chọc nhẹ một cái sau lưng Tưởng tiên sinh, cực kì giống một kẻ bán rong sống chết quấn theo người đi đường mời mọc đĩa cấm: “À, cái đó, chúng ta đã kí khế ước linh hồn rồi…”.
Hydra trốn sau một cái cây lặng lẽ che mặt, căn bản không nhẫn tâm xem tiếp.
Bệ hạ quả thực là một cái máy tạo rắc rối cho mình…Bá vương địa ngục cái gì chứ, sắp bằng nỗi nhục của địa ngục rồi!
Bởi vì đối phương trông có vẻ thực sự sợ rồi, vì vậy Tưởng Phi càng khẳng định thân phận tên thần kinh biến thái của Long Dực, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút”.
“Dám bảo ta cút? Trời ơi, ta long trọng tuyên bố, nhà ngươi đã thực sự hấp dẫn được sự chú ý của ta”. Long Dực bất khuất theo sau, mặc dù rất muốn sáu chiếc cánh đen vĩ đại dài ra ngay lập tức nhưng ma lực chưa khôi phục, vì vậy không thể được, thế là đành phải khiển trách Yến Tử Hoàn kịch liệt: “Nhân loại! Hiện tại ngươi là nô lệ của ta, vậy mà ngươi lại đối xử với chủ nhân của mình như thế sao? Có còn một chút tinh thần khế ước nào không?”.
Tưởng Phi kéo cổng, đẩy Yến Tử Hoàn vào trong, rồi lập tức quay lại xách cổ áo Ma vương điện hạ, âm trầm nói: “Cút?”.
“Ha! Nhân loại vậy mà dám ngông cuồng như vậy, thú vị, thú vị!”. Long Dực lộ ra nụ cười lạnh nguy hiểm, uy hiếp nói: “Tốt nhất nhà ngươi nên lập tức cho ta đi vào, nếu không…”.
“Cút!”. Một tay Tưởng Phi kéo cổ áo Long Dực xách lên, sau đó ném ra ngoài, Ma vương bệ hạ tôn quý còn chưa kịp dài cánh đã lăn lông lốc theo cầu thang cổng chính của biệt thự.
Trợ lý bá đạo thích thú thưởng thức toàn bộ quá trình, sau đó sập cửa rầm một tiếng, nhanh chóng khóa kĩ.
Trong quá trình giải quyết Ma vương địa ngục, Tưởng Phi chỉ nói đúng ba câu, đó chính là “Cút”, “Cút”, và “Cút”, hơn nữa cuối cùng còn làm Ma vương địa ngục cút theo đúng nghĩa đen.
Quả thực chính là nam thần!
Long Dực đầy bụi đất nằm dưới bậc thang, bị sự hung hăng của nhân loại làm kinh sợ đến nỗi ngây người, dáng vẻ trầm mặc không nói thoạt nhìn y như một thi thể.
“Bệ hạ ngài không sao chứ!”. Hydra vội vã chạy tới.
“…Vừa rồi sao ngươi không tới?”. Trong mắt Long Dực dường như lấp lánh ánh nước.
Hydra trầm mặc trong chốc lát nói: “Ma lực của thần cũng chưa khôi phục…”.
Người kia vừa nhìn đã biết đánh không lại rồi!
Long Dực chớp chớp mắt, nước mắt đọng trên hàng mi dài, ấm ức vô cùng: “Còn chưa được kí tên cho nữa”.
“Đừng khóc đừng khóc, chữ kí rởm đó chúng ta còn lạ gì”. Hydra luống cuống tay chân an ủi, “Chúng ta tới nhân giới rồi, sau này có thể lên Taobao mua sắm, thần sẽ mua cho ngài gối ôm Yến Tử Hoàn, loại chỉ mặc một chiếc quần bơi”.
“Vậy mà ngươi còn có tâm trạng lên Taobao hả? Nhân loại hèn mọn dám lớn lối như vậy trước mặt ta, bản vương phải tắm máu nhân gian!”. Long Dực đứng dậy phủi phủi bụi trên mông, vẻ mặt cương quyết.
Hydra:…
“Khụ, cái đó…”. Long Dực dừng một chút, đè thấp giọng xoa xoa tay nói: “Ngươi mua ba cái gối ôm, một cái để ta ôm đi ngủ, một cái để dự phòng, một cái để sưu tầm”.
Hydra ngoài cười trong không cười: “Vâng”.
“Nô lệ ngu xuẩn, nhất định cậu ta không ngờ rằng…”. Màu mắt Long Dực tối dần, “Đòn sát thủ mạnh nhất mà bản vương để lại ở nhân gian, thực ra ở ngay trong nhà cậu ta, chỉ cần ta đánh thức sức mạnh ngủ say của hắn, đến lúc đó…Ha ha ha ha ha!”.
Trong phòng, Tưởng Phi dẫn Yến Tử Hoàn vẫn chưa tỉnh hồn từ lầu một đi lên phòng tắm lầu hai, bình tĩnh nói: “Tắm xong đi ngủ, sau này không được ra ngoài một mình muộn như vậy”.