Yến Nhất vừa mới rời khỏi phòng khách, chó địa ngục đã từ tầng hầm chạy lên tìm đồ ăn.
Chó địa ngục rất thông minh, ngày nào cũng đợi dì giúp việc về rồi mới chạy lên lầu, sau đó quấn lấy các chủ nhân rướn lên đòi ôm.
Mặc dù ôm nó lên cao thực sự rất khó…
“Nó muốn ăn thức ăn chó đấy mà”. Phương Kỳ sung sướng ôm một túi thức ăn chó lớn đổ vào ba bát ăn giống hệt nhau, lượng thức ăn trong mỗi bát nhất định phải bằng nhau, không thì ba cái đầu sẽ đánh nhau túi bụi!
“Trời ơi, hóa ra Cerberus ở đây!”. Long Dực dựng ngón cái khen ngợi chó địa ngục, “Nhất định là mày bị mùi ác ma hấp dẫn, lần theo mùi lưu huỳnh tà ác, tìm đến Ma vương!”.
Mới không phải, nó xông vào gầm giường của tôi lục đồ ăn, Phương Kỳ đau lòng nghĩ.
Long Dực vẫy vẫy tay với chó địa ngục: “Tới đây, nói cho Ma vương bệ hạ biết mấy ngày nay mày ở nhân giới đã làm được những chuyện xấu gì rồi?”.
Yến Tử Hoàn trợn trắng mắt: “Ăn vụng có tính không?”.
“Chó địa ngục sao có thể không đẳng cấp như thế được!”. Long Dực tức giận, “Cerberus, qua đây!”.
Chó địa ngục chớp chớp sáu con mắt đỏ như máu nhìn Long Dực, ba mặt đần ra, có vẻ chẳng thích thú gì với cái tên Cerberus.
“Chihuahua, ăn thôi”. Phương Kỳ vẫy tay.
Chó địa ngục lập tức vui mừng xông qua, điên cuồng liếm tay liếm mặt Phương Kỳ rồi cúi đầu ăn.
Long Dực trầm lặng chốc lát, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Chihuahua? Các ngươi vậy mà dám đổi tên chó địa ngục của ta thành Chihuahua? Đây là chó của ta mà!”.
“Thật ra cũng hay đấy chứ, Cerberus khó đọc lắm!”. Hydra bình tĩnh hòa giải: “Tôi cũng muốn đổi tên thành Vương Đại Hải đây”.
“Đệt mẹ, ngươi điên rồi sao! Ngươi dám đổi sang tên đó thì ta sẽ chết cho ngươi xem!”. Long Dực thống dduur đủ đường, ưu thương nói: “Cerberus tàn bạo của ta…”.
“Anh có ý kiến?”. Yến Tử Hoàn cáu kỉnh trợn mắt nhìn Long Dực, “Nín đi!”.
Linh hồn đã bán cmn đứng cho anh rồi, một chuyện bé tẹo như đổi tên chó thôi anh eo éo cái rắm gì!
Hiển nhiên Yến tiểu béo vẫn canh cánh trong lòng chuyện Long Dực cưỡng chế rút linh hồn của mình, phỏng chừng có thể lôi chuyện cũ nói đi nói lại cả đời.
Long Dực y như sợ vợ nháy mắt đã ôm đầu gối ngồi xuống, yếu ớt biện giải: “Nhưng mà, tên của chó địa ngục ít nhiều cũng phải oách chứ…”.
“Hửm ——?”. Ánh mắt Yến Tử Hoàn lộ ra tia hung ác, dứ dứ quả đấm với Long Dực.
“Không có gì…”. Long Dực cắn răng nuốt nước mắt.
Xin hỏi, thần tượng trong đời thực và trong màn ảnh thực ra hoàn toàn khác nhau thì phải làm sao?
Nam chính trong phim rõ ràng là dùng tình yêu và vẻ đẹp thanh xuân để lay động công chúa rồng mà, tại sao trong hiện thực lại biến thành quả đấm rồi?
Fanboy đau lòng muốn chết, cảm thấy mình hình như yêu nhầm người rồi!
Bởi vì có Long Dực và Hydra vào ở, biệt thự vốn dĩ đã trong cảnh gà bay chó chạy nay lại càng náo loạn hơn.
Đại ma vương mới thức tỉnh Yến Nhất không để ý đến anh trai mỗi ngày đều cố gắng thuyết phục mình cùng nhau chinh phục thế giới, trừ ăn cơm tắm rửa đi vệ sinh thì gần như hai mươi tư giờ đều túc trực trong phòng Mạnh Phồn.
Nửa tháng sau.
Mạnh Phồn tỉnh lại trong lồng ngực tay ấm áp.
Bởi vì ngủ một giấc quá dài, cảm giác đối với thế giới bên ngoài dần dần chảy ngược về cơ thể.
Đầu tiên là mùi hương quen thuộc vương vấn ở đầu mũi, xen lẫn mùi sữa tắm Yến Nhất thường dùng, và mùi mồ hôi thoảng thoảng, lập tức, từ sau lưng truyền đến nhiệt độ ấm áp của lồng ngực, và tiếng tim đập thình thịch thình thịch kiên định, Mạnh Phồn cúi đầu, dường như có thể nghe thấy tiếng xương mình kêu răng rắc, mí mắt khó khăn mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt, là một cánh tay với áo sơ mi xắn lên một nửa, cánh tay này đang siết hông anh không nhúc nhích…
“Yến Nhất…”. Mạnh Phồn cố gắng chớp chớp mắt, nửa tháng không nhìn thứ gì, mắt hơi mờ, tiếng cũng hơi khàn.
Người được gọi tên đột nhiên trở mình, chống nửa người lên trên Mạnh Phồn, Mạnh Phồn còn chưa kịp nhìn kĩ hắn, đôi môi đã bị hai cánh môi ấm áp phủ lên, đầu lưỡi trơn mềm của đối phương linh hoạt trượt vào miệng, triền miên ve vuốt, nóng bỏng vô vùng, và cũng dịu dàng kín đáo khiến người ta run rẩy.
“Em tỉnh rồi…”. Rời khỏi đôi môi, Yến Nhất cụng trán Mạnh Phồn, nhẹ giọng rầm rì: “Người đẹp ngủ trong rừng của anh”.
Mạnh Phồn vừa tỉnh lại đã bị tập kích bất ngờ, đầu óc mờ mịt, điều đầu tiên nghĩ đến là mình ngủ một mạch nửa tháng rồi hơi thở liệu có không tươi mát không? Tóc có rối như tổ quạ không? Nửa tháng không rửa mặt trên mặt có phải toàn dầu không?
Không sai, bác sĩ Mạnh và trợ lý đều là kiểu người không suy nghĩ theo thói thường.
Thế là sau ba giây im lặng Mạnh Phồn lập tức suy sụp.
A a a a nụ hôn đầu của ông cho đi quá dễ dàng rồi!
“Anh rất nhớ em”. Ánh mắt Yến Nhất vừa thâm tình vừa ôn nhu, còn muốn hôn tiếp.
Trái tim yếu đuối không kiềm chế nổi đập dữ dội, Mạnh Phồn cố đẩy Yến Nhất ra, hai gò má đỏ bừng hỏi: “Yến Nhất…Em ngủ bao lâu rồi?”.
“Tròn nửa tháng”. Ngữ điệu của Yến Nhất rất tủi thân: “Anh sắp phát điên rồi…”.
“Anh đừng điên”. Mạnh Phồn bị ám ảnh bởi từ điên!
Yến Nhất cười vui vẻ, dịu dàng nói: “Anh kìm nén sắp phát điên rồi, anh có rất nhiều lời muốn nói với em, anh có rất nhiều việc muốn làm với em, nhưng em lại ngủ say như vậy”.
“Hôm đó em cũng muốn tỉnh táo một lúc nữa, nhưng thực sự là không chịu nổi…”. Mạnh Phồn sờ mặt, yên tâm nhận ra trên mặt không có dầu.
Yến Nhất nhạy bén bắt được động tác nhỏ này, ranh mãnh cười nói: “Ngày nào anh cũng rửa mặt gội đầu cho em, bây giờ em không bẩn chút nào”.
“Ặc”. Mạnh Phồn giờ tay lên sờ đầu, sợi tóc đúng là rất mềm mại, dường như có thể quay quảng cáo dầu gội đầu ngay được.
“Hơn nữa anh còn giúp em tắm rửa thay đồ ngủ hàng ngày”. Yến Nhất ngậm vành tai Mạnh Phồn, cười mờ ám hết sức, giọng nói mang theo quyến rũ trí mạng, “Cởi sạch em rồi đặt vào bồn tắm, xoa sữa tắm khắp cả người em, trông em giống y như một viên kẹo mê người, anh chỉ muốn từng miếng từng miếng, ăn sạch em…”.
Nửa tháng này Yến tiên sinh gần như nghẹn thành thần kinh phân liệt!
Tim Mạnh Phồn bắt đầu đập loạn, vệt đỏ ửng trên hai má gần như sắp lan đến tận bàn chân, hổn hển quát Yến Nhất ngừng lại: “Yến Nhất!”.
“Đừng giận…Anh còn cho em uống nước nữa”. Yến Nhất cười nhẹ, ánh mắt rơi trên môi Mạnh Phồn, nhấn mạnh nói, “Bằng miệng”.
Mạnh Phồn nhất thời rất muốn đánh hắn!
Mẹ nó hóa ra nụ hôn đầu của mình đã không còn rồi!
“Nói chuyện nghiêm túc xem nào. Bây giờ sức mạnh ác ma của anh thức tỉnh rồi hả?”. Mạnh Phồn hiếu kì mở to mắt đánh giá Yến Nhất, vươn tay nhéo nhéo cánh tay rồi nhéo mặt hắn, “Hình như chẳng khác gì trước kia nhỉ”.
Vẫn đẹp trai chói lóa như trước!
“Sức mạnh ác ma đã thức tỉnh rồi, hiện giờ anh đang dần nhớ lại những chuyện ngày xưa ở địa ngục, và các cách vận dụng ma lực nữa, những ký ức này đang từ từ trở về, em xem…”. Yến Nhất vừa nói vừa thuận thế cởi áo, cánh đen ma mị nháy mắt mở rộng sau lưng, sáu chiếc cánh lộng lẫy như cánh bướm trong đêm, như một cái kén cực đại ập xuống Mạnh Phồn vây lại, ác ma mê hoặc chậm rãi cúi người, in từng nụ hôn nóng bỏng lên lông mày, gò má, chóp mũi, rồi đến môi…
“Anh yêu em”. Yến Nhất dịu dàng nói.
“Em cũng vậy…”. Bác sĩ Mạnh vẫn luôn ngạo kiều đỏ mặt, rầm rì nói, “Yêu anh”.
“Anh yêu em”. Yến Nhất mạnh mẽ lặp lại một lần, đôi môi từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi môi Mạnh Phồn, trong lúc răng môi quấn quýt kịch liệt mơ hồ không rõ lặp đi lặp lại, “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…”.
Mạnh Phồn gần như sắp mềm thành nước, thở hổn hển khe khẽ, đôi môi bị hôn mút đỏ tươi hơi hé mở, để mặc Yến Nhất muốn làm gì thì làm.
“Anh yêu em”. Yến Nhất kéo Mạnh Phồn vào lòng, ôm anh thật chặt, không ngừng dùng giọng nói từ tính dịu dàng như mang theo ma lực lặp đi lặp lại: “Anh yêu em, anh yêu em…”.
Nói đúng hai mươi tư lần!
“Yến Nhất? Anh có khỏe không?”. Mạnh Phồn bị ám ảnh với số này, thế là bình tĩnh vừa hôn vừa đêm, không ngờ đúng là lần! Bác sĩ Mạnh đáng thường suýt nữa bị dọa khóc!
“Anh rất khỏe”. Dường như Yến Nhất biết trong lòng bảo bối đang nghĩ, gì, cười đến là thiếu đòn, “Chuyện quan trọng phải nói hai mươi tư lần!”.
Mạnh Phồn tức giận trợn trắng mắt:…
Yến Nhất nghiêm mặt nói: “Anh quá yêu em, nói một lần không đủ”.
Thế là bác sĩ Mạnh lại không tự chủ được tay chân xụi lơ.
“Ôm chặt anh…em là chúa cứu thế của anh”. Yến Nhất cầm hai cánh tay Mạnh Phồn, để anh vòng quanh cổ mình, giọng nói dịu dàng như có thể hòa tan mọi thứ, “Ôm chặt anh, đừng để anh rơi xuống…”.
Mạnh Phồn dùng hết sức ôm chặt hắn, tình cảm dâng trào chủ động hôn lên, thân thể hai người không một kẽ hở dán chặt cùng một chỗ, bóng tối cánh ác ma phủ xuống, vừa yên tĩnh vừa ngọt ngào.
“Muốn làm chết em quá”, Yến Nhất nhéo nhéo chóp mũi Mạnh Phồn, dùng âm điệu trầm thấp dễ nghe mê hoặc nói: “Làm đến nỗi em như con mèo nhỏ vừa khóc vừa kêu, thật muốn ngắm dáng vẻ toàn thân em phủ đầy màu hồng…”.
“Yến tiên sinh, đủ rồi!”. Mạnh Phồn bị trêu cho không thở nổi, nhưng vẫn kiên quyết tỏ ra cự tuyệt, nghiêm túc nói: “Em muốn ăn cơm!”.
Ngủ tròn nửa tháng vừa tỉnh dậy đói bụng kinh khủng đến một miếng cơm cũng không được ăn đã bị ấn lên giường chít chít chít?
Như vậy có còn nhân tính nữa hay không!
Yến Nhất: “Phì ——”.
Mạnh Phồn trừng mắt nhìn:…
Rất buồn cười sao? Hả? Buồn cười lắm ư Yến tiên sinh?
“Xin lỗi, là anh quá kích động, quên mất em đang đói…”. Yến Nhất mặt đầy ý cười, thu lại cánh ác ma, nhanh nhẹn mặc áo rồi xuống đất, nói: “Sáng sớm dì Lý nấu cho em một nồi canh, để anh bưng lên cho em”.
Dì Lý là người giúp việc chuyên phụ trách nấu ăn, sở trường là nấu canh, Mạnh Phồn vừa nghe nói có canh bà nấu nhất thời liền cảm thấy càng thêm đói!
“Sao mọi người biết hôm nay em tỉnh?”. Mạnh Phồn hỏi.
“Bọn anh không biết”. Yến Nhất chớp chớp mắt, khóe môi nhếch lên, “Anh dặn dì Lý mỗi ngày đều nấu canh, em không tỉnh thì anh uống”.
“Nhanh lên nhanh lên”. Mạnh Phồn nôn nóng xoa xoa bụng, đói lắm rồi!