Tư Hải Minh không cần đi điều tra cũng biết là do cô làm.
Còn kẻ xuống tay? Là Võ Ánh Nhi sao, trừ khi cô ta chán sống rồi.
Lúc ăn cơm tối, Đào Anh Thy ngồi trên tấm bọt biển chơi kéo búa bao với Bảo An, mỗi lần ra tay, Đào Anh Thy đều phối hợp với động tác của Bảo An để ra chậm hơn.
Lúc Bảo An ra cái kéo, là hai ngón tay ngắn nhỏ. Lúc ra bao chính là năm ngón tay ngắn nhỏ. Lúc ra búa, tay nhỏ chính là một viên thịt, dễ thương đến tim muốn tan chảy.
Lúc chơi với Bảo An, Bảo Nam thở hổn hển bò lên trên lưng Đào Anh Thy.
Bảo Long và Bảo My thì giơ diều lên chơi đuổi bắt.
Bảo Vỹ ôm gấu trúc đang chơi xếp giấy với Bảo Hân.
Bảo Nam lật người qua vai của Đào Anh Thy, rơi xuống giữa Đào Anh Thy và Bảo An.
“A?” Bảo An che mặt.
Dì Hà thu dọn quần áo xong đi tới, ôm Bảo Nam lên, Bảo Nam lôi kéo Bảo An đi qua chỗ khác nhìn súng đồ chơi.
Dì Hà nhìn bọn nhỏ rồi cười, thu tầm mắt lại, ngồi xuống nói: "Vừa rồi đài truyền hình có gọi điện đến cho tôi, nhưng tôi không nghe máy”
Đào Anh Thy sững sờ.
Phương thức liên lạc ghi cho bên trường học là của dì Hà, mà Trương Thiên Di muốn có được số điện thoại của dì Hà cũng rất dễ dàng. Cô ta có một cháu gái làm giáo viên giữ trẻ mà.
“Thật sự hôm nay tôi bị dọa không nhẹ, không ngờ chỉ dẫn sáu đứa trẻ đến đài truyền hình, lại gặp phải anh ấy. Dì Hà, tôi thật sự không muốn ở lại thủ đô nữa. Tôi cảm giác như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị anh ấy phát hiện ra”
"Nhưng mà chúng ta đã trốn một lần, người đàn ông có có quyền có thế lớn như vậy, không thể làm được” Dì Hà nói.
Đào Anh Thy cúi đầu, đùa giỡn cái vòng tay của mình, nói: “Nói không chừng lần này có thể thì sao”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đào Anh Thy quay sang, nhìn chằm chắm vào cửa.
Nói thật, cửa ở đây của cô trừ Liêu Ninh gõ ra, không còn ai nữa.
Gần đây thì lại có thêm một người khác, Võ Ánh Nhi.
Dì Hà chuẩn bị đứng dậy đi mở cửa, thì bị Đào Anh Thy ngăn lại: “Tôi biết là ai, để tôi đi”
Cửa mở ra, đứng bên ngoài cửa chính là Võ Ánh Nhi.
Cô đến giúp tôi trông bọn trẻ sao?" Đào Anh Thy đã biết rõ còn cố hỏi.
“cô nghĩ nhiều rồi. Cô ra đây, tôi có vài lời muốn nói với cô” Võ Ánh Nhi quay người đi đến ngoài bậc cầu thang.
Đào Anh Thy đóng cửa lại rồi đi theo: “Nếu như cô muốn tôi dẫn Tư Hải Minh đến quán bar để nói chuyện, thật sự không thể được”
“Đây là lần cuối cùng. Chỉ cần cô giúp tôi, dù có thành công hay không, tôi cũng sẽ không đến làm phiền cô nữa”
“Thật hay giả?” Đào Anh Thy tỏ vẻ nghỉ ngờ, hay là nói cô ta đã nắm chắc phần thắng rồi?
"Lừa cô để làm gì chứ? Nếu không tin cô có thể ghi âm lại. Không phải cô muốn quay video sao?” Võ Ánh Nhi trào phúng.
Đào Anh Thy sờ mũi một cái: "Thật ra... Nếu tôi không giúp thì cô không còn cách nào nữa sao?”
"Tôi không còn cách nào, nhưng tôi có thể quấn lấy cô mỗi ngày”
Đào Anh Thy im lặng, đầu óc của người phụ nữ này đúng là hỏng rồi: “Được, cứ quyết định như vậy đi, nhưng không phải đêm nay”
“Vậy khi nào?"
“Cô gấp như vậy làm cái gì chứ? Buổi sáng vừa mới xảy ra chuyện, buổi tối lại đến, cô xem Tư Hải Minh là thằng ngu à?” Đào Anh Thy không cho sắc mặt tốt, nói xong thì quay người đi, trở vào trong nhà.
Võ Ái Nhi cũng không so đo thái độ của Đào Anh Thy, dù sao cũng đã đạt được mục đích của cô ta.
Chỉ là cô ta cũng không biết rốt cuộc làm như vậy là đang giúp Đào Anh Thy, hay là giúp mình.
Nhưng mà cô ta lại không dám không làm.
Đào Anh Thy vẫn chưa thế chủ động hẹn gặp Tư Hải Minh được, nếu không đến lúc đó càng dễ bị anh phát hiện mánh khóe.
Đào Anh Thy nói chuyện với Võ Ái Nhi xong, nhiệm vụ lần này của cô chính là hẹn Tư Hải Minh đến quán bar, những chuyện khác đều không liên quan đến cô.
Cũng may là Võ Ái Nhi đồng ý.
Đào Anh Thy nghĩ, Võ Ái Nhi nắm chắc như vậy, chắc là chuẩn bị xuống tay với Tư Hải Minh rồi. Cô làm như không biết gì.
Vòng tay trên tay có định vị, cô chỉ cần chạy đến quán bar là được rồi.
Nhưng một mình cô đi đến quán bar cũng quá đột ngột rồi, sẽ dễ dàng khiến người ta sinh nghi, cô nên tìm một người đi cùng, như vậy mới danh chính ngôn thuận.