Tối nay con phải tiếp tục.
Khiến cô rất không thuyết phục rồi.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Đào Anh Thy không hề động đậy, không nhìn cũng biết là ai rồi.
Tiếng bước chản càng ngày càng gần, cho đến khi dừng lại bên cạnh cô, anh đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
Tầm mắt của Đào Anh Thy bị bóng đen cao lớn của Tư Hàn Minh chiếm lấy, dáng người cao lớn của anh chắn ngang bầu trời.
“Sao lại nằm ở đây?”
“Không thế đi về, tôi còn không thế ngắm trăng được sao?” Đào Anh Thy không vui nói.
“Cô muốn giải quyết ở đây sao? Hửm?”
Đào Anh Thy ngẩn ra, sau khi hiểu được ý tứ thì lộc cộc bò dậy, dừng như chỉ mấy một giây để đứng lên. Ngẩng đầu trừng Tư Hải Minh: “Anh Hải Minh, xin anh suy nghĩ trong sáng một chút”
Nói xong, quay đầu rời đi.
Đào Anh Thy lên tầng, vào trong phòng, vừa muốn đóng cửa thì bị một bàn tay to cản lại, dọa cô giật mình.
Đào Anh Thy còn muốn phản kháng đóng cửa lại, nhưng lực tay của Tư Hàn Minh quá đáng sợ khiến cô tuyệt vọng.
Tư Hàn Minh đường hoàng bước vào trong, cả bầu không khí đều bị xâm
chiếm lấy.
“Anh Hải Minh, anh muốn làm cái gì? Phòng của anh không phải ở bên
này đâu... A... Anh buông tay ra cho tôi.”
Cổ tay của Đào Anh Thy bị nắm chặt, kéo qua: “A”
Ánh nhìn của cô bị đảo lộn, cơ thế cô bị ẩn chặt vào cửa.
Hơi thở của Đào Anh Thy gấp gáp, tim đập nhanh giống như đánh trống vậy.
“Biểu hiện tốt, tối nay tôi sẽ đưa cô về”
Hai mắt Đào Anh Thy sáng lên: “Anh nói thật sao?”
Cô còn cho rằng tối nay không thế về được chứ.
Nhất là khi trời sắp tối, không ngờ Tư Hải Minh lại cho cô cơ hội như vậy.
Dù sao có đi hay không thì Tư Hải Minh vẫn muốn cô, vậy thì tất nhiên là cô muốn rời đi rồi.
Cái gọi là biểu hiện tốt, chắc cũng không khó lắm.
Tư Hải Minh bóp chặt cằm cô, khẽ nâng lên, ánh mắt anh rơi vào bờ môi hơi đỏ của cô, có thể nhìn thấy chiếc lưỡi đỏ tươi đang run rẩy bên trong.
Tư Hải Minh cúi mặt xuống, hơi thớ của Đào Anh Thy nghẹn lại, hai tay dán chặt vào cửa, mười ngón ta khẽ cong lên.
Thân thể trở lên nhẹ báng, cô được anh bế lên, đi về phía giường.
Hai người lăn lộn trên đấy.
Đào Anh Thy không chỉ phối hợp, mà còn chủ động lật mình, đè Tư Hải Minh xuống dưới. Quần áo hai người trở lên xộc xệch, hô hấp cũng trở lên lộn Xộn.
Đào Anh Thy điều chỉnh lại hô hấp có chút hỗn loạn, không thèm quan tâm nói: “Không phải chỉ cần biếu hiện tốt thôi sao? chỉ cần anh nói lời giữ lời, tôi sẽ cố gắng khiến anh vui vẻ”
Hơi thở gấp gáp của Tư Hải Minh bị đè ép lại, đôi mắt của anh đen như mực, vô cùng mãnh liệt.
Anh vậy mà lại vì một câu nói của Đào Anh Thy, cảm xúc của anh giống như một con dã thú ngửi thấy mùi máu, vô cùng khát vọng.
Thân thể của Đào Anh Thy khẽ lùi về phía sau, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, đó là điện thoại của Đào Anh Thy, lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại.
Lúc này lại có ai gọi điện thoại đến chứ?
Tôi nghe điện thoại nhé?” Đào Anh Thy hỏi.
“Nhanh lên” Tư Hải Minh cáu kỉnh.
Đào Anh Thy thấy cảm xúc không kiên nhẫn của anh, thì biết cảm xúc của anh đã bị kích thích rồi.
Cô bò qua lấy điện thoại, khi Đào Anh Thy nhìn thấy dãy số trên màn hình thì sắc mặt cứng đờ.
Sao Tư Viễn Hằng lại gọi đến chứ?
Nếu để Tư Hải Minh biết Tư Viễn Hằng gọi điện thoại cho cô thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Khi cô đang muốn hồ nhào ấn tắt điện thoại cho xong chuyện, thì bàn tay to bên cạnh đã giơ ra giúp cô ấn loa ngoài.
Giọng nói của Tư Viễn Hằng truyền đến: “Anh đang ở trước khu chung cư, Em ra ngoài đi”
"Không phải tôi đã nói đến rồi thì đừng có tìm tôi sao? Tôi cũng không ở nhà” Đào Anh Thy căng thẳng nói.
“Anh không ở khu chung cư Ánh Sáng”
“Anh... có ý gì?”
“Em hiểu mà. Cho em mười phút, không xuống tôi sẽ đích thân lên tầng năm tìm em” Nói xong, anh ta còn không đợi Đào Anh Thy trả lời, đã cúp điện thoại.