Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

chương 292: vẫn quyết định rời đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bốp” một tiếng, chiếc túi đeo trên vai Đào Anh Thy rơi xuống, cô ngẩn ra nhìn chiếc túi, quên luôn việc nhặt nó lên.

Dì Hà tiến lên nhặt giúp cô.

Đào Anh Thy nhận lấy, nói: “Mau đi thôi”

“Được”

Hai người lớn dẫn theo sáu đứa nhỏ vừa mới đến cửa, tay nằm cửa của Đào Anh Thy cứng lại, không động đậy.

Dì Hà ở phía sau hỏi: "Sao vậy?”

“Không thể đi” Đào Anh Thy nói.

“Tại sao?”

“Tư Hải Minh đang thả dây cho tôi. Anh ta có thể tìm được tài xế, thì rõ ràng anh ta đã biết chúng ta đang ở thành phố này rồi. Nếu tôi ra ngoài, không hiểu đường đi, chỉ cần một camera cũng khiến tôi bị lộ, vậy thì chúng ta có chạy đàng trời.”

Đào Anh Thy động não, phân tích: "Tư Hải Minh dám trắng trợn như vậy, nói trông chừng anh ta đã đào hố bên ngoài rồi”

"Vậy thì phải làm sao đây?” dì Hà vội vàng hỏi.

“Để tôi suy nghĩ một chút”

Đầu Đào Anh Thy đang loạn hết cả lên, đi, không được; không đi, càng không được. Sớm muộn gì cũng bị Tư Hải Minh tìm được. Anh đã chặn hết mọi con đường của cô rồi.

Nếu Tư Hải Minh bắt đầu triển khai tìm kiểm, dựa vào thế lực của anh, không qua hai ngày, cô sẽ bị tìm thấy.

Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ cũng đang nhìn cỏ, dường như tràn đầy câu hỏi, còn không biết tình hình bây giờ đang nghiêm trọng thế nào. Đào Anh Thy cố gắng cười, nằm lấy bàn tay nhỏ bé của bọn nhỏ, lại sờ mặt Bảo My: “Không sao đâu, chúng ta đợi lúc nữa hãy đi, giờ đi chơi trước đi”

Sáu đứa nhỏ thấy Đào Anh Thy cười, ngoan ngoãn chạy vào trong phòng khách.

Dị Hà hỏi: “Cô vẫn quyết định tối nay sẽ đi sao?”

"Vâng, buổi sáng sẽ càng thu hút sự chú ý của Tư Hải Minh hơn, tôi phải liên hệ với tài xế trước, để tài xế phối hợp với tôi, tìm một chỗ không có camera giám sát để đi” Ngoại trừ cách này, thì không có cách nào khác nữa rồi.

Đây là biện pháp tuyệt vọng, nhưng có thể sẽ không thành công. Ngoại trừ phương pháp này có khả năng rời đi nhiều nhất, những cái khác đều không có.

Cô không thế ở đây chờ chết được.

Di Hà đi chơi cũng đám nhỏ, Đào Anh Thy đứng một mình gọi điện thoại tìm tài xế.

Sau khi gửi yêu cầu, tài xế gọi điện thoại đến xác nhận: “Xin chào, địa chỉ đã chính xác chưa?”

“Chính xác rồi. Là thế này, tôi muốn bao xe anh đến Hải Phòng, nhưng không phải đi ngay bây giờ, chín giờ đến đúng địa chỉ, có được không?” Đào Anh Thy hỏi.

ồ, được, cô có mấy người?” Tài xế hỏi.

“Tám người.”

“Tám người? Đây không phải là quá tải sao? Còn đi Hải Phòng, qua cao tốc nhất định sẽ bị bắt lại. Cho dù có chở bảy người cũng không được”

“Anh có xe bảy chỗ không? Bảy chỗ ngồi thì càng tốt, mặc dù chúng tôi có tám người, nhưng chỉ có hai người lớn, những người khác đều là trẻ con không đến ba tuổi”

“Sáu đứa nhỏ? Vậy thì có xe bảy chỗ ngồi. Nhưng phải tăng giá” Tài xế nói.

“Đây là đúng mà”

“Được, chín giờ tôi sẽ đến.”

“Cảm ơn” Đào Anh Thy cúp điện thoại.

Cô không đề cập đến việc tránh camera.

Chỉ cần khi tài xế đến, cô ngắt điện của khu chung cư này đi, vậy thì camera sẽ không thể quay được cô rời đi. Sau khi lên xe, ở trong xe, cho dù Tư Hải Minh có lợi hại thế nào, cũng không thể tìm từng chiếc xe được.

Về phần người tài xế bị bắt kia, phải làm thể nào?

Anh ta bởi vì cô nên mới bị Tư Hải Minh hãm hại.

Tài xế là vô tội, chỉ là tốt bụng giúp đỡ cô, cho dù cuối cùng anh ta khai ra cô, nhưng tài xế không hề có nghĩa vụ phải giúp cô, hoàn toàn là do lòng tốt của anh ta.

Nhưng Tư Hải Minh là một người đàn ông đáng sợ, một khi đế anh phát sinh ra nghỉ ngờ, anh nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để ép tài xế.

Chính là vì muốn cô xuất hiện.

Trong lòng Đào Anh Thy rất áy náy, nhưng sao cô có thế lộ điện trước mặt Tư Hải Minh được chứ? Lại làm sao có thể cứu tài xế mà không bị lộ chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio