Chương : Gây xích mích chia rẽ
Mộ Yến Lê: "...!
Người đàn ông thổi đáng ghét này!
Nhưng làm sao mà hôn? Đang ở trên đường mà? "Lên xe trước đã!”
Dung Tư Thành cũng không động đậy, hình như có ý định gây khó dễ cho cô.
Mộ Yến Lệ tức gần chết, cô nếu như không phải là không đánh lại được anh, cô đã muốn đánh anh rồi!
Cô nhìn xung quanh, nhìn thấy mọi người đều vội vã không ai nhìn về phía bọn họ.
Dứt khoát cũng không đếm xỉa nữa, tiến lên một bước, hôn một cái trên môi của người đàn ông.
"Được chưa? Nhanh đi thôi!"
Dung Tư Thành cuối cùng cũng không có chút tiền đồ gì, người ta liền hôn anh nhẹ một cái, sự phiền muộn mà anh vừa nãy phải chờ đợi đều tan biến hết, khỏe mỗi cong lên, dắt cô gái lên xe.
Xe đi nhanh như tên bắn.
Mà cảnh này của hai người đúng lúc lại lọt trong mắt của Vương Bích Hà vừa mới dừng xe lại, cô ta không chút biến sắc thu lại điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Cảnh Mai Chi: "Đi ra đây, tôi cho chị xem một thứ."
Gửi xong tin nhắn, khỏe môi của cô ta liền lộ ra một nụ cười đắc ý.
Chuyện gây xích mích chia rẽ này, Cảnh Mai Chi lần nào cũng khó chịu vậy! Mà Cảnh Mai Chi cũng thực sự không để cho Vương Bích Hà thất vọng, chưa đến hai mươi phút hai người gặp nhau ở chỗ hẹn.
Nhìn thấy Vương Bích Hà, cô ta cảm thấy có chút bất ngờ: "Cho tôi xem thứ gì vậy?"
Vương Bích Hà dịu dàng cười, gọi nhân viên phục vụ đến gọi một cốc cà phê, đúng là rõ ràng không có chút vội vã gì! "Không phải là bạn trai của chị chứ?" Cảnh Mai Chi nhìn xung quanh, nhìn thấy không phát hiện có cái gì khả nghi.
Vương Bích Hà đáy lòng xem thường kẻ ngu này, nhưng trên mặt lại cười nói trêu: "Là bạn trai của cô!"
Cảnh Mai Chi bỗng chốc bối rối.
Trước đây cô ta ở bên ngoài trước mặt người khác còn tự xưng là bạn gái của Dung Tư Thành, sau đó, Dung Tư Thành đối với cô ta lại lạnh nhạt, người lại khi ân cần với Mộ Yến Lệ, cô ta liền biết điều hơn chỉ sợ người ta cười.
Cho nên vừa nãy Vương Bích Hà nói bạn trai của cô ta, cô ta nhất thời chưa phản ứng kịp.
Nhưng, rất nhanh ánh mắt mong đợi của Vương Bích Hà liền hiểu được.
"Cô nói Dung Tư Thành hả?"
Vương Bích Hà gật đầu.
"Anh ấy làm sao vậy?" Cảnh Mai Chi có chút gấp gáp hỏi.
Vương Bích Hà bình tĩnh đưa điện thoại di động cho Cảnh Mai Chi.
Hai tấm ảnh, một tấm là Mộ Yến Lệ chủ động khoác tay vào Dung Tư Thành, còn có một tấm là Mộ Yến Lê kiếng chân lên hôn môi Dung Tư Thành.
Xem xong hai bức ảnh này, Cảnh Mai Chi bị tức giận tỉnh lại lý trí, đùng một phát đưa điện thoại di động ở trên bàn, cả người dâng lên một luồng khí tàn ác, cắn răng nghiến lợi nói" "Người phụ nữ này cũng không biết xấu hổ!"
Vương Bích Hà cũng không có tính toán chuyện cô ném điện thoại di động của cô, đưa tay ra lấy điện thoại di động chậm rãi nói: "Mấy ngày trước nghe nói bọn họ rất tốt, tôi còn không dám tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy, tôi thực sự cũng có phải nhìn Mộ Yến Lệ với con mắt khác, cô ta quả thực có chút thủ đoạn, cô ta dụ dỗ Dung Tư Thành!"
Cảnh Mai Chi tức giận bất bình: "Cô ta có thủ đoạn gì? Chính là không biết xấu hổ? Người con gái nào mà không biết?"
Vương Bích Hà cười: "Người phụ nữ khác không phỏng khoảng như cô ta, khi cô ta chủ động một chút, còn có chuyện của Mộ Yến Lê sao?"
Cảnh Mai Chi âm thầm hối hận, không phải cô ta không chủ động, là không có cơ hội.
Bên cạnh của Dung Tư Thành, hả lại người khác muốn dựa vào gần thì có thể đến gần?
Vương Bích Hà nhìn ánh mắt tính toán của Cảnh Mai Chi, mặt không chút biến sắc lại hỏi: "Hơn nữa, hôm nay Mộ Yến Lệ là gọi xe taxi đến tìm Dung Tư Thành, cô không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Cảnh Mai Chi nhíu mày: "Cô ta muốn ngồi cùng xe với Dung Tư Thành, có gì kỳ lạ?"
Vương Bích Hà nhìn cô ta hỏi lại: "Vậy Dung Tư Thành tại sao không đi đến nhà hoặc cửa hàng đón Mộ Yến Lệ? Mà cứ nhất định phải chờ ở vị trí này?"
Cảnh Mai Chi bị cô ta dẫn dắt bắt đầu trầm tư, sau đó một lát mới ngước mắt nhìn về phía Vương Bích Hà: "Lẽ nào cô ta là lo lắng bị ai biết?"
Vương Bích Hà cười: "Cô cũng không ngốc nhỉ, hôm trước chúng ta nhìn thấy Mộ Yến Lệ và người đàn ông ở bên nhau, hôm nay lại ở cùng với Dung Tư Thành.
Tôi nghĩ cô ta rất có khả năng là tránh để cho hai người đàn ông này gặp nhau, không gặp mặt nhau sẽ không lật xe, Mộ Yến Lệ như vậy là có thể dễ dàng đối phó giữa hai người đàn ông"
Thông qua sự nhắc nhở của Vương Bích Hà, Cảnh Mai Chi càng cảm thấy thêm đáng tin, hôm qua Lục Việt Anh cố ý tìm cô ta, ý tứ trong sáng, chính là không để cho cô ta nhằm vào Mộ Yến Lê, bằng không bạn bè cũng không làm, nhưng mà câu nói này nếu như không phải Dung Tư Thành nói với anh ta, Lục Việt Anh lại lo chuyện vô bổ?
Bây giờ cô ta hiểu rõ rồi, chính là Mộ Yến Lệ dựa vào miệng lưỡi dỗ dành hai người đàn ông? "Nếu như cô ta sợ lật xe, chúng ta liền giúp cô ta một tay là được rồi!".