Chương :
Đạo diễn Lý cười tủm tỉm hỏi Nhạc Cẩn Nghiên: “Nhạc tiểu thư, thích ăn cái gì?”
Nhạc Cần Nghiên: “Đạo diễn Lý, tôi ăn gì cũng được.”
Đạo diễn Lý cũng không thèm mở thực đơn, mà là chỉ nhìn người phục vụ rồi nói: “Đưa tất cả những món nổi tiếng của nhà hàng lên đây.”
Phục vụ mỉm cười gật đầu rồi rời đi.
Đạo diễn Lý cầm lấy rượu vang đỏ đã đặt một bên, rót cho.
Nhạc Cần Nghiên một ly.
“Nhạc tiểu thư, ngưỡng một danh tiếng cô đã lâu , tôi vẫn luôn ngưỡng mộ vẻ đẹp của Nhạc tiểu thư, không nghĩ tới nhìn thấy người ngoài đời, còn quyến rũ hơn trong ảnh chụp?”
Đạo diễn Lý cười đến híp cả mắt nhìn chằm chằm Nhạc Cần Nghiên.
Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy ánh mắt hắn, sắc mặt khó coi thêm vài phần.
Ngay từ đầu đã biết hắn là loại người không đàng hoàng, vốn đã không muốn tới, tuy nhiên Nhiên Nhiên lại nói muốn có vai diễn này nên cô liền đến đây.
Nếu về sau phải cùng loại người như vậy thường xuyên gặp nhau, cô bản thân sẽ phát điên mắt, mà công ty của cô vừa mới đặt nền móng, hiện tại cô thật sự cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Cô nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng, nâng lên ly rượu, cùng đạo diễn Lý cụng ly, hời hợt uống một ngụm rượu vang Mà đạo diễn Lý, lại uống một hơi cạn sạch.
Đạo diễn Lý vừa thấy Nhạc Cẩn Nghiên không uống bao nhiêu, ánh mắt trên khuôn mặt mập mạp chọt lóe lóe.
Hắn lại cầm lấy chai rượu lên, tự rót thêm cho mình một ly.
Lại nâng ly lên nói với Nhạc Cẩn Nghiên: “Nhạc tiểu thư, bạn nhỏ Lam Tử Nhiên có thể thích kịch bản của chúng tôi, tôi thật sự cảm thấy vinh hạnh, nào nào, tôi lại kính Nhạc tiểu thư một ly.”
Nhạc Cẩn Nghiên lại nâng ly rượu, nhẹ chạm một chút, ngắng đầu uống nửa ly.
Mà đạo diễn Lý chỉ nhìn cô cười cười, không hề uống.
Nhạc Cẩn Nghiên khẽ cắn môi dưới, sao cô lại không hiểu ý hắn chứ , trước khi ký hợp đồng, mọi thứ có thể sẽ thay đổi.
Cô cười nhẹ, uống một hơi cạn ly rượu.
“Nhạc tiểu thư thật sự rất tuyệt.”
Đạo diễn Lý lúc này mới cười tủm tỉm uống ly rượu trong tay.
Nhạc Cần Nghiên biết thái độ làm người của đối phương, vẫn luôn bình tĩnh đối đãi, cô có khả năng quan sát nhạy bén tinh tế, hoàn toàn có thể đóng băng trái tim một người đàn ông, điều đạo diễn Lý thực hiện, cô tự nhiên là biết đên.
Tuy nhiên tửu lượng của cô khá tốt, trước tiên cứ theo sắp xếp trước, xem trong hai người họ ai ngã xuống trước.
Nhạc Cần Nghiên cong môi, quỷ dị cười cười, nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ, nơi đó, có một chiếc xe hơi màu đỏ sang trong, Lam Lam đang ngồi bên trong lo lắng chờ cô.
Nhạc Cần Nghiên đáy lòng xẹt qua một tia lo lắng, nhìn đạo diễn Lý: “Đạo diễn Lý, anh đã thích Nhiên Nhiên của chúng tôi như vậy, chỉ bằng đem hợp đồng ký trước đi.”
“Nhạc tiểu thư, đừng nóng vội, cơm còn chưa ăn xong cơ mà.”
Đạo diễn Lý cười tủm tỉm , gương mặt bóng nhẫy dầu, khiến cho Nhạc Cần Nghiên khó mà mở mắt.
Nhạc Cần Nghiên cũng biết, hiện tại đi xã giao, giao tiếp xã hội không phải là để hưởng thụ, mà là vì tiền mà liều mạng.
Nói chuyện phiếm lại không phải để thể hiện tình cảm, mà là vì tiễn mà “Tiến công”.
Cô đã sớm đã quen thuộc với những bữa cơm giống như: ván cờ này từ lâu , cô cũng không sợ hãi, nhưng chỉ sợ: gặp được kẻ bụng dạ khó lường.
Những bữa ăn mang tính chất xã giao công việc như thế này khiến cô cảm thấy chán ghét, nhưng tất cả mọi người đều sống như vậy, thời gian thì có hạn nhưng lại phải đắm chìm trong vô vàn bữa tiệc xã giao, cũng thật phiền toái, nhưng công việc lại không thoát khỏi như bữa tiệc như vậy, lại là trường hợp quan trọng để hội tụ những nhân vật đáng để mở rộng mối quan hệ.
Một bữa tiệc có giá trị, đã tới nông nỗi phải dùng rượu để đạt được .