Tuy rằng không biết là ai đứng phía sau màn bôi nhọ cô, nhưng mà kết quả như vậy, tuyệt đối đã khiến đối phương lắp bắp kinh hãi.
Cô năm đó cũng loáng thoáng có cảm giác, người kia tuyệt đối không phải tên khốn kiếp họ Vương đó.
May mắn, là Lục Hạo Thành, người đàn ông sẵn sàng bảo vệ cô mọi lúc từ khi cô còn nhỏ.
Ninh Phi Phi thật ra vẫn còn có chút tò mò, tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt Lam Hân không có ý định chia sẻ gì thêm, cô lại nhịn xuống sự tò mò của mình, không dám hỏi nữa.
Lam Hân lại lao đầu vào trong công việc.
Lại nhận được tin nhắn wechat của Cần Hi.
[Lam Lam, em không có việc gì chứ?] Lam Hân thản nhiên cong cong khóe môi, ý cười trên môi cũng nhộn nhạo: [ Cẩn Hi, có việc chính là người khác] Nhạc Cần Hi: [ Anh cũng đã nghĩ như vậy, hành động hôm nay của Lục Hạo Thành đúng là đã vả mặt biết bao nhiêu người] Lam Hân: [ Cái này em cũng không biết.
Hi Hi, anh đang ở đâu vậy? ] Nhạc Cần Hi: [/ khuôn mặt tươi cười / em có thời gian ra gặp anh sao?] Lời này, có thâm ý khác.
Lam Hân nhìn thấy, dường như có chút đăm chiêu một lát, rồi lại trở nên lạnh nhạt: [ Hi Hi, em bận rộn nhiều việc.
Nhạc Cần Hi: [ Cho nên, anh cũng biết em không có thời gian, anh đang ở công ty, một lát nữa sẽ đi thăm chị mình.] Lam Hân: [ Ngày mai em có hẹn chị anh cùng nhau đi dạo phố.] Nhạc Cẩn Nghiên: [ Cũng tốt, đi ra ngoài thay đổi không khí cho đỡ buồn, tâm trạng chị anh cũng tốt hơn chút.] Lam Hân: [ Em cũng đã nghĩ như vậy, Nghiên Nghiên trong máy ngày nay, cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều, có em ở đây, anh không cần lo lắng.] Nhạc Cẩn Hi: [Lam Lam, may mà có em, anh thật sự yên tâm.] Lam Hân nhìn tin nhắn anh gửi đến, cười vô cùng quyến rũ.
Ninh Phi Phi ở một bên cười hỏi: “Quản lý Lam, cùng giám đốc Lục nói chuyện phiếm sao?
Cười đến quyến rũ động lòng người như vậy.”
Một Lam Hân như thế này, chỉ cần liếc mắt một cái, là đàn ông đều khó có thể dời sự chú ý ra khỏi cô ấy.
Ninh Phi Phi vừa nhìn cũng đã bị kinh diễm.
Lam Hân lắc lắc đầu, “Bạn của tôi, là bạn tri kỷ tâm giao.”
Ninh Phi Phi hơi kinh ngạc nhìn cô, thấy khóe môi cô vẫn giữ ý cười như cũ, cô nàng có chút hâm mộ nói: “Quản lý Lam, thật sự là hâm mộ cô, tôi cũng không có bạn là nam bao giờ.”
Lam Hân nghỉ hoặc nhìn qua: “Bạn cùng học đại học cũng không có sao?”
Ninh Phi Phi cười lắc lắc đầu: “Sau khi tốt nghiệp, bọn họ đều đường ai nấy đi, mấy bạn nam trước đó cũng khá thân thiết, hiện tại cũng không liên lạc nữa.”
Bạn bè của cô thật sự rất ít, cô rất hâm mộ những người có bạn bè thân thiết, có một người bạn, lại không thể gặp được nhau.
Lam Hân ảm đạm cười, “Tôi cũng vậy.”
Bạn bè của cô cũng rất ít, vì cuộc sống mà bôn ba, mọi người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cảm tình đã sớm phai nhạt.
Lam Hân cúi đầu, tiếp tục làm việc, trên khuôn mặt rạng rỡ luôn nở nụ cười nhẹ khiến cho không khí trong văn phòng làm vệc cũng trở nên vô cùng hài hòa.
Ninh Phi Phi cảm giác bầu không khí ám áp hơn không ít.
“GB.IODG, CÓO cỗ có ” Cửa phòng làm việc của Lục Hạo Thành lại có người gõ cửa “Mời vào!”
Lục Hạo Thành cúi đầu nói, còn đang vùi đầu vào làm việc, tóc mái lơ đãng buông rơi trên trán, vẻ ngoài anh tuần lúc này lại thêm phần mê người.
Âu Cảnh Nghiêu đi đến, dán mắt nhìn anh mà mỉm cười: “Xem ra dự đoán của tôi là đúng, giám đốc Vương Lục Hạo Khải, Cố An An, Lâm Tử Thường, bọn họ tối hôm nay sẽ cùng ăn tối ở nhà hàng quảng trường, vị trí tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho cậu, sau khi tan làm chúng ta sẽ cùng qua đó.”
Lục Hạo Thành vừa lòng gật gật đầu, đáy mắt xuất hiện chút gì đó kỳ quái, “Cậu hãy chuẩn bị một chút, tan tầm cậu hãy đi trước, tôi đưa bà xã tôi trở về trước.”
Âu Cảnh Nghiêu: “……..” Miệng anh co rút một chút, nhướng mi nhìn người trước mặt, “Lục Hạo Thành, cậu điên rồi, còn muốn đem bà xã đưa trở về nhà rồi mới đi qua sao?”
Lục Hạo Thành kiêu ngạo cười cười: ” Âu Cảnh Nghiêu, tôi là người đàn ông đã có vợ, tôi đương nhiên muốn nhìn thấy bà xã mình bình yên vô sự về tới nhà thì mới có thể yên tâm được.”.