*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1876: Đứa con lì lợm Nghiêm Linh Trang mặc dù rất bất mãn với những câu hỏi không liên quan của người giáo viên này nhưng cô lại sợ bị mách lẻo cho. Chiến Hàn Quân nghe nên cố gắng nhẫn nhịn: “Đại học Đế Hoàn” Giáo viên chủ nhiệm ngơ ngác. Đại học Đế Hoàn là trường học tốt nhất đất nước, học lực của Nghiêm Linh Trang hoàn toàn đánh bật tất cả giáo viên trong phòng làm việc này. Lúc này tiếng chuông tan trường vang lên, Linh Trang nhanh chóng việc lý do trốn: “Thầy giáo, tôi đi xem hai đứa con đây, tôi sẽ dạy dỗ cho chúng thật tốt” “Đi đi” Giáo viên chủ nhiệm có chút bất lực. Linh Trang đến lớp học của bé Tùng, bóng dáng thanh thoát của cô vừa xuất hiện ở cửa lớp học đã lập tức gây ra sự xôn xao. “Mẹ” Các chị gái cũng hào hứng lên: “Mẹ, sao mẹ lại đến thế?” Linh Trang nói: “Là giáo viên mời mẹ đến” Bé Tùng vừa nghe thế đã lập tức chuẩn bị chạy trốn khỏi lớp học. Linh Trang nhanh chóng tiến lên nắm lấy lỗ tai cậu bé trách mắng: “Nhóc con này tính chạy đi đâu hả?” Bé Tùng ôm lấy tai la oai oái lên: “Mẹ, đau đau đau..” Linh Trang rất nhanh chóng phát hiện ra việc mình bị bé Tùng đưa vào tròng nên đột nhiên bùng lửa giận: “Thẳng nhóc con n: Ỉ cho phép con đi thi mà chọn đại câu trả lời chứ hả? Tại sao thường ngày con không chịu học hành?” Bé Tùng trả lời: “Mẹ, mẹ không biết đấy thôi, bây giờ lên lớp giáo viên giảng bài y như Đường Tăng tụng kinh vậy, khiến con chóng hết cả mặt mày và chỉ muốn đi ngủ thôi..” Linh Trang xoa xoa trán của mình: “Không được rồi không được rồi, mẹ bị con chọc đến mức sắp tăng xông mẹ chóng mặt quá…” Bé Tùng nghe thế lập tức trằng bệch hết mặt mày và lập tức ôm lấy mẹ khóc lóc: “Mẹ, con sai rồi, sau này con chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ và cố gắng vươn lên, lần sau nhất định sẽ đạt được điểm cao, con xin mẹ đừng giận con nữa mà” Quốc Việt bay đến nhanh như ngọn lốc xoáy và cẩn thận dìu Linh Trang ngồi dựa vài ghế rồi lo lắng nhìn cô an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, kết quả thi cử của Thanh An và bé Tùng lẽ ra không tệ thế đâu, họ thị tệ thế là bởi vì có nguyên nhân khác đấy” Linh Trang kinh ngạc hỏi: “Nguyên nhân gì thế?” Chiến Quốc Việt nhìn bé Tùng bằng ánh mắt khó cử và bực mình nói: “Thanh An, em tự nói với mẹ đi” Thanh An nước mắt tèm lem và quỳ xuống trước mặt Linh Trang nói: “Mẹ, con không muốn ở trong trường nên mới cố tình thi kém, nguyên nhân là vì muốn mẹ rước con về nhà học tập, như thế con mới có thể gặp anh Diệp Phong mỗi ngày” Linh Trang: “..” Cô giống như đang nhìn thấy bộ dạng thời trẻ của mình vậy, cô cũng giống như Thanh An, vì thích một người mà cảm thấy cả thế giới này chỉ có một mình người đó thôi, những chuyện khác cô đều không quan tâm đến Nhưng lúc đó Chiến Hàn Quân biết nỗi nhớ nhung của cô nên sẽ chủ động đến tìm cô và đưa ra rất nhiều mục tiêu cho cô, một khi thực hiện được những mục tiêu này thì anh sẽ thưởng cho cô rất nhiều món đồ khác nhau. Đó chính là động lực để Linh Trang cố gắng phấn đấu. Quả nhiên đúng y như những gì cô đoán.