Chương 2018: Anh không nghĩ cô ấy rất đáng thương sao Cho nên đối với đứa bé này, Nghiêm Linh Trang hy vọng rằng nó có thể được là chính mình. Bầu không khí đoàn tụ giống như có mồi lửa được đốt lên, những người phụ nữ của các phòng bên ngoài của nhà họ Chiến cũng bắt đầu kéo đến và chúc mừng Nghiêm Linh Trang. Vào lúc này, không có ai để ý rằng có một mùi hương của gỗ thoang thoảng như đang bay lơ lửng trong không khí. Mùi hương của gỗ này càng ngày càng đậm và có người đã bị ngất xỉu trên mặt đất. Ai đó hét lên thật to: “A, có răn độc.” Vì vậy, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn. Chiến Hàn Quân ôm Nghiêm Linh Trang và bảo vệ cô ở trong lòng mình. Anh nhìn mọi người đang lần lượt ngã xuống và lo lắng nói: “Linh Trang, em phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Nghiêm Linh Trang nói: “Vậy còn anh thì sao?” “Anh sẽ ở lại đây.” Nghiêm Linh Trang cực kỳ không muốn mà nắm lấy tay Chiến Hàn Quân, trong đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy lo lắng. Nhưng nếu để cô ích kỷ mà yêu cầu Chiến Hàn Quân rời đi cùng cô thì Nghiêm Linh Trang không thể nói ra được.. Rốt cuộc đã có rất nhiều người ngã xuống nên với tư cách là con và cháu trai của nhà họ Chiến thì làm sao mà Chiến Hàn Quân có thể rời đi chỉ vì muốn bảo vệ mạng sống của chính mình được chứ? Chiến Hàn Quân an ủi Nghiêm Linh Trang và nói: ‘Anh Hàn Quân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh đã ra lệnh cho Quỷ Ảnh đưa em rời đi cùng với Anh Nguyệt rồi. Em nghe lời anh và ngoan ngoãn đi đi.” Lúc này Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đã chạy đến và kéo Nghiêm Linh Trang chạy ra ngoài. “Anh Hàn Quân…” Nghiêm Linh Trang bật khóc. Trong lòng Chiến Hàn Quân cảm thấy rất khó chịu, giờ phút này, anh chỉ muốn ở bên cạnh Nghiêm Linh Trang đang lo lắng và không yên tâm. “Linh Trang à, em đừng lo lăng cho anh.” “Anh phải an toàn và trở về với em.” “Anh biết rồi.” Sau khi Nghiêm Linh Trang và những người khác rời đi thì trong ngôi nhà chỉ còn lại Dư Nhân đang kề vai chiến đấu với Chiến Hàn Quân. “Thật là quá nhiều rắn.” Dư Nhân nói: ‘Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Chiến Hàn Quân nói: “Có lẽ là do mùi gỗ đã thu hút đám rắn độc này đến đây?” “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” “Nghĩ biện pháp giết chết bọn chúng.” Dư Nhân nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình: “Giết bằng tay không sao? Anh cảm thấy chúng ta có thể đánh bại được bao nhiêu con rắn chứ?” Chiến Hàn Quân nhìn xung quanh để tìm kiếm một thứ vũ khí có tác dụng. Cuối cùng, khi nhìn thấy một con dao gọt hoa quả ở trên bàn, Chiến Hàn Quân nhặt nó lên và ném cho Dư Nhân. “Vậy còn anh thì sao?” Dư Nhân hỏi. Chiến Hàn Quân nói: “Tôi không cần.” Dư Nhân cười lạnh và nói: “Anh thích ra vẻ làm anh hùng sao? Anh đừng quên rằng Linh Trang đang mang thai đứa con của anh. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì Linh Trang sẽ trở thành một người phụ nữ góa chồng và sẽ sống một mình với đứa bé. Anh không nghĩ cô ấy rất đáng thương sao?” “Cậu im đi, tôi sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện gì” Chiến Hàn Quân tức giận nói. Dư Nhân nhìn thấy mồ hôi mịn chảy ra trên trán của anh. Điều này cho thắng rằng Chiến Hàn Quân đang thật sự căng thẳng, cho nên anh ta không nói ra câu gì để kích thích anh nữa. Khi những con rắn độc lao về phía họ, Chiến Hàn Quân đã cởi quần áo và đốt quần áo của mình để làm lá chắn. Những con rắn độc này nhìn thấy ngọn lửa thì lập tức cảm thấy sợ hãi và cũng không tiếp tục tấn công nữa. “Bọn chúng sợ lửa.” Dư Nhân nói. Chiến Hàn Quân nói: “Mau mở tất cả các chai rượu ra và đổ chúng xuống mặt đất.” Dư Nhân nghe theo và làm… Sau đó, Chiến Hàn Quân ném đống quần áo đang cháy trên mặt đất … Và trên mặt đất lập tức xuất hiện mấy con rồng lửa. Lúc này, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đã kịp thời chạy đến.