Chương 2047: Bố của anh đang có tật giật mình kìa Chiến Quốc Việt nói: “Đây là những gì mà bà hai đã đưa cho mẹ tôi khi mẹ tôi đến thăm bà ta vào tối ngày hôm qua” Vẻ mặt của Chiến Đình Lê có chút bối rối. Chiến Hàn Huân cảm thấy sợ hãi mà nhìn chăm chằm vào. Chiến Đình Lê: “Bố ơi, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy? Bố đã làm gì mẹ của con vậy?” Chiến Đình Lê tức giận và mắng Chiến Hàn Huân: “Con thật là hỗn láo. Bố là bố của con vậy mà con không tin lời bố nói mà lại đi tin lời nói của người ngoài sao. Cậu ta đang gây chia rẽ mối quan hệ giữa bố con chúng ta. Lẽ nào con không phát hiện ra được sao?” Chiến Hàn Huân lập tức bị làm cho lung lay, sau đó anh ta tức giận mà trừng mắt nhìn Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc Việt, rốt cuộc thì cậu muốn làm cái gì vậy?” Chiến Quốc Việt vẫy tay với Quỷ Ảnh: “Các người mau mang bà hai ra đây đi.” Chiến Hàn Huân ngăn chặn lại ở cửa: “Ai cũng không được phép bước vào đây. Nếu muốn đi vào thì các người phải bước qua xác của tôi trước” Trong đôi mắt Chiến Đình Lê lộ ra vẻ chế nhạo và gian xảo. Chiến Đình Lê đe dọa Chiến Quốc Việt mà nói: “Quốc Việt à, tôi muốn nhắc nhở với cậu rằng bà hai của cậu đang bị bệnh nặng cho nên bà ấy hoàn toàn không thích hợp để di chuyển. Nếu cậu cứ khăng khăng muốn mang bà ấy đi khỏi nơi này và nếu bà ấy xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm đấy: Chiến Quốc Việt nói: “Ông đang đe dọa tôi sao?” Vẻ mặt của Chiến Đình Lê nghiêm túc và hừ lạnh nói: “Đây là việc mà cậu phải trách nhiệm sau hành động liều lĩnh của mình” Chiến Quốc Việt cười lạnh và nói: “Ông là người đã hạ độc và muốn cho bà ấy chết đi từ từ, nhưng cuối cùng ông lại bảo tôi phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Ông hai à, ông suy tính cũng thật là khéo léo đấy. Nhưng không biết là ông hai có bao giờ nghĩ đến chuyện bà hai sẽ tỉnh lại chưa?” Khuôn mặt của Chiến Đình Lê lộ ra vẻ hoảng sợ. Nhưng ngay sau đó, ông ta đã lấy lại được sự bình tĩnh. Dù sao thì không có ai có thể giải được chất độc ở trong người của bà Vân. “Hừ, tôi đã nói xong những điều cần nói và không còn gì để nói nữa rồi. Quốc Việt à, cậu cứ xem tình hình thế nào mà làm thôi.” Chiến Quốc Việt phất tay lên: “Vậy thì tôi sẽ không tham gia vào chuyện này nữa. Dù sao thì bà hai sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi.” Trong đôi mắt của Chiến Đình Lê lộ ra ý cười như đã thực hiện âm mưu của mình. Tuy nhiên, Chiến Hàn Huân lại đột nhiên không theo suy. nghĩ của ông ta mà kéo Chiến Quốc Việt lại và nói: “Quốc Việt à, cậu là người nắm quyền của nhà họ Chiến cho nên làm sao mà cậu có thể không quan tâm đến sống chết của mẹ tôi được chứ?” Chiến Quốc Việt hỏi: “Anh đang ngăn cản tôi giống như một con chó giữ cửa vậy. Anh muốn tôi phải quan tâm như thế nào đây?” Chiến Hàn Huân nói: “Các người muốn vào gặp mẹ của tôi thì cũng không phải là không thể. Nhưng mà tôi phải giám sát toàn bộ quá trình, để tránh cho cậu sẽ làm ra thủ đoạn bịp bợm gì” Chiến Quốc Việt cũng rất muốn được như vậy nên hỏi: “Được thôi.” Cứ như vậy, Chiến Hàn Huân, Chiến Quốc Việt và Quỷ Ảnh đi lên tầng. Chiến Đình Lê không ngờ rằng mọi chuyện sẽ đột nhiên thay đổi như vậy cho nên ông ta vội vàng quát lên: “Đứng lại.” Chiến Quốc Việt dừng lại, quay người và nói với Chiến Hàn Huân: “Anh thấy không? Bố của anh đang có tật giật mình kìa” Chiến Hàn Huân vốn cho rằng bố và mẹ của mình luôn tôn trọng và yêu thương lẫn nhau. Anh ta rất ít khi thấy bố mẹ cãi nhau. Vì vậy, anh ta tin tưởng và chắc chắn răng bố của mình sẽ không làm ra chuyện tổn thương mẹ. Nhưng dáng vẻ hoảng hốt của Chiến Đình Lê đã khiến cho Chiến Hàn Huân bắt đầu cảm thấy khó hiểu về bố của mình. “Bố, có con ở đây nên bọn họ sẽ không thể làm tổn thương mẹ được đâu” Chiến Hàn Huân nói. Chiến Đình Lê nói: “Quốc Việt nổi tiếng là người gian xảo và có nhiều âm mưu…” Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt tối sầm lại. Đôi mắt lộ ra vẻ độc ác của cậu nhìn chăm chằm vào Chiến Đình Lê. Chiến Đình Lê méo miệng, cố gắng kiềm chế tâm trạng và sửa lại lời nói: “Con hãy để cho mẹ của con nghỉ ngơi thật tốt. Nếu nhiều người đi lên quấy rầy bà ấy như vậy thì làm sao bà ấy có thể khỏi bệnh được chứ?” “Vậy thì chắc là một mình con có thể đi lên được đúng không?” Chiến Hàn Huân nói. Biểu cảm của Chiến Đình Lê trở nên thoải mái hơn. Ông ta thầm nghĩ Chiến Hàn Huân có tính cách cẩu thả và bà hai lại đang hôn mê chưa tỉnh cho nên ông ta kết luận rằng Chiến Hàn Huân sẽ không thể tìm ra được dấu vết nào. Ông ta lập tức gật đầu cho phép. “Con đi đi” Khi Chiến Hàn Huân quay người và đi vào bên trong, Chiến Quốc Việt đột nhiên nhìn thấy cửa sổ ở trong phòng của bà hai đã bị mở ra. Chiến Quốc Việt cong môi cười nhẹ: “Cậu không cần vào nữa đâu. Bà ấy đi xuống Khi Chiến Đình Lê nhận ra “bà ấy” ở trong miệng Chiến Quốc Việt là ai thì ông ta lập tức cảm thấy choáng váng. Chiến Quốc Việt nở nụ cười và nhìn Chiến Đình Lê. Cậu chế nhạo nói: “Tại sao biểu cảm của ông hai lại trở nên tệ như vậy?” Chiến Đình Lê nói: “Cậu đang nói vớ vẩn cái gì ở đây vậy?”