Chương 2098: Dì Thanh nhất định không làm vợ bé Thân thể Dư Sinh run lên dữ dội hơn, cũng không biết là do sợ hãi hay là do tức giận. Người giúp việc vẫn còn tiếp tục: “Bà chủ còn nói, hy vọng ông không rơi vào kết cục không còn ai bên cạnh” Sắc mặt Dư Sinh tái xanh… Đây là hận ý bao lớn mới có thể khiến cho bà đối với ông quyết liệt đoạn tình đến như vậy cơ chứ. Ông cụ coi trọng nhất chính là hương khói truyền thừa của con cháu nhà họ Dư khi nghe được câu đoạn tử tuyệt tôn này thì nhất thời giận đến nổi lên một trận lôi đình. “Cô… cô… coi như hận nhà họ Dư, cũng không thể nguyền rủa con ruột của chính mình chứ? Cô sao có thể tàn nhẫn độc ác đến như vậy?” Dư Nhân sâu xa nói: “Ông nội, tàn nhãn ác độc không phải mẹ con. Mà là nhà họ Dư các người. cả đời này của mẹ tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất chính là gả cho một người mà mình có thể cùng anh ấy sống chết không rời, cùng nhau già đi cùng nhau chết. Mà bố tôi cưới bà ấy xong, liền quên đi lời hứa của mình với mẹ của tôi, sáng thì nói ba chiều nói bốn, ba lần bảy lượt đều như vậy, dưới con nóng giận đã khiến mẹ tôi dọn vào từ đường ở” Lúc Dư Nhân nói đến tình yêu của bố mẹ anh thì hai tròng mắt tối đen như mực, không thấy được một chút ánh sáng. Nếu như bố từng quý trọng mẹ của tôi thì không nên hết lần này đến lần khác cả đời đều dây dưa với những người đàn ba kia đến chết. Mẹ tôi thật vất vả vì tôi cùng bé Quốc mà tha thứ cho ông. Nhưng mà ông lại muốn đem Tú Hòa lên làm vợ chính. Lại để cho mẹ tôi suốt một đời chịu vất vả thật buồn cười biết bao. Bà hận những người đàn bà cướp đoạt đi vị trí vợ chính, hận những những người đàn bà gọi là vợ bé kia nhưng mà bà năm mơ cũng không nghĩ tới bà lại có thể đi đến bước đường này, lại bị người đàn ông mình thích nhất tự mình cách chức trở thành vợ bé của người khác. Bà ấy có thể không hận sao?” Trên mặt Dư Sinh nổi lên một tầng áy náy: “Lúc ấy tôi cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua tôi chỉ đơn thuần đồng tình với Tú Hòa…” , ông không chỉ là đồng tình Tú Hòa, mà ông còn có cảm tình đối với Tú Hòa. Ông luôn miệng nói yêu mẹ tôi nhưng thật ra thì ông cũng không quá yêu bầ ấy như lời ông nói. Bởi vì tình cảm của ông đối với bà ấy rất mỏng, rất lạnh. Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay mẹ tôi. Bà ấy một tìm một người mà một đời này chỉ yêu bà ấy như mà bà ấy lại bất hạnh gặp phải tình yêu của một kẻ lừa đảo” Dư Sinh lảo đảo vài bước. Dư Nhân lớn đến như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên moi tim mơi phổi của mình ra mà nói hết những lời thật lòng. Thì ra trong lòng anh lại oán hận Dư Sinh như vậy. Bỗng nhiên Dư Nhân thở một hơi dài nhẹ nhõm. Rồi lại quay đầu nói với ông cụ Niên: “Con quyết định xong rồi, con sẽ cùng nhà họ Chiến cùng đi Thiên Lũng tìm Huyết liên” Cái thần sắc chán nản kia rõ ràng chính là muốn trốn tránh những chuyện trong nhà này đây mà. Không bao lâu, Linh Trang thần sắc ảm đạm đi ra. Chiến Hàn Quân lập tức đứng lên. Linh Trang vậy mà lại đi thẳng đến trước mặt Dư Sinh nói: “Lúc cậu đem Tú Hòa nâng thành vợ chính thì đã từng nghĩ qua thân phận của dì Thanh chưa?” Dư Sinh mặt lộ áy náy: “Khi đó tôi quả thật không có suy nghĩ nhiều đến như vậy” “Dì Thanh sẽ tuyệt không làm vợ lẽ điều này ông cũng biết chứ?” Giọng nói ôn nhu ấm áp của Linh Trang vang lên nhưng lại ẩn chứa vô cùng đau thương. Dư Sinh gật đầu. Giờ phút này ông hồi tưởng lại mọi chuyện mới cảm thấy lúc hậu táng Tú Hòa, quả thật không ổn. Nhưng mà ông là đàn ông, vòng cung thần kinh của đàn ông thường rất xù xì. Mặc dù ông cảm thấy mình làm vậy có chút không ổn nhưng lại nghĩ cũng không đến nổi khiến cho bà Dư làm ầm ï lên với ông như vậy. Đại khái đến giờ phút này ông vẫn còn chưa có ý thức được những ngày tháng hôn nhân của ông cùng bà Dư cuối cùng lại phải đi đến bước đường này. Linh Trang nói: “Tú Hòa nếu làm vợ chính, thì dì Thanh cũng sẽ không làm vợ bé. Cậu, chuyện này cậu sẽ giải quyết như thế nào đây?” Dư Sinh ngây ngô sợ run. Đúng vậy, cái vấn đề này phải giải quyết như thế nào. “Bà nhất định là vợ tôi, cháu bảo bà ấy hãy mở rộng lòng mình ra” Dư Sinh nói. Cậu phải đem bia mộ của Tú Hòa phá hủy đi để nữa sao?” Linh Trang nói: điêu khắc lại một l “Như vậy quá bất kính đối với người chết.’ Dư Sinh vội vàng khoát tay cự tuyệt.