Chương 2105: Dư Nhân, em muốn kết hôn Sau khi cúp điện thoại của Chiến Hàn Quân, tâm tình của Dư Nhân mãi không thể bình tĩnh được. Cả đời này của anh ta chẳng lẽ thật sự phải trải qua trong vô vị và †ầm thường như vậy sao? Có vẻ như cả cuộc đời chán nản của anh ta quả thật không bằng cuộc sống sặc sỡ và chói lóa của Nghiêm Tranh Ngọc. Cũng khó trách nhà họ Chiến khinh bỉ anh ta. Nghĩ đến việc sắp phải theo Chiến Hàn Quân rời khỏi thủ đô, Dư Nhân quyết định đi thăm con trai ruột của mình là bé Quốc. Anh ta đi đến nhà họ Nghiêm ở thành phố Phong Châu, khi con trai của anh ta là bé Quốc nghe tin bố tới thì từ bên trong chạy nhanh như bay ra ngoài, dang hai cánh tay và kêu lên một cách thân thiết: “Bố” Dư Nhân ôm chặt bé Quốc vào trong lòng. Tuy răng Dư Nhân và Nghiêm Tranh Ngọc không có kết hôn nhưng bé Quốc không bởi vì bố và mẹ ở riêng mà tình cảm trở nên nhạt nhòa với Dư Nhân. Điều này đại khái là do Nghiêm Tranh Ngọc đã dạy dỗ rất tốt, cô ấy luôn xây dựng Dư Nhân thành hình tượng của một vị anh hùng vô cùng hoàn mỹ ở trước mặt bé Quốc. Đây cũng là điểm mà Dư Nhân vô cùng cảm kích Nghiêm Tranh Ngọc. “Bố, sao lâu như vậy mới đến thăm con?” Bé Quốc làm nũng ở trong lòng anh ta. Dư Nhân nói: “Gần đây bố có chút bận. Nhưng mà, bố không có thời gian đến thăm con, con có thể bảo mẹ dẫn đến thủ đô để tìm bố” Bé Quốc chu chu cái miệng nhỏ, nói: “Bố, gần đây mẹ cũng không rảnh. Mỗi ngày mẹ đều cùng chú Phương yêu đương” Dư Nhân nghe vậy thì biểu cảm trên mặt lập tức cứng lại. “Bé Quốc, mẹ và chú Phương chỉ là quan hệ đối tác làm việc. Họ ở bên cạnh nhau là vì công việc chứ không phải yêu đương” Dư Nhân đính chính lại. Anh ta cảm thấy nếu Phương Tuấn Ngọc và Nghiêm Tranh Ngọc thật sự có tình ý với nhau thì bọn họ hẳn là đã sớm ở bên nhau. Bé Quốc thì rất kiên định với quan điểm của mình, cậu bé vỗ ngực với lời thề son sắt, nói: “Bố, những gì con nói đều là thật. Là chính miệng mẹ nói với con. Mẹ còn nói chờ sau khi mẹ và chú Phương kết hôn thì sẽ sinh cho con một đứa em trai.” Bé Quốc nói ra hình ra dáng, trong lòng Dư Nhân bắt đầu căng thẳng, bồn chồn. Trong lòng anh ta có một sự hoảng loạn không giải thích được. Điều tra nguyên nhân của sự hoảng loạn này một cách cẩn thận, nhưng nó lại đến và đi không một dấu vết. Cuối cùng, Dư Nhân nghĩ ra một lý do: Có lẽ là anh ta không thích Tranh Ngọc cho bé Quốc một đứa em trai. Bởi vì anh ta sợ bé Quốc sẽ mất đi sự cưng chiều. Chị cả Tranh Ngọc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Dư Nhân thì sững sờ một lúc. Ngay sau đó cười khanh khách rồi nói: “Anh tới rồi sao” Dư Nhân nhìn Tranh Ngọc, sắc mặt của Tranh Ngọc có chút tái nhợt. Dư Nhân quan tâm hỏi: “Sắc mặt của em không được tốt, bị bệnh sao?” Tranh Ngọc bày ra dáng vẻ bình tĩnh, nói: “Khoảng thời gian trước em bận việc ở công ty cả ngày lẫn đêm, mệt muốn chết rồi. Em phải nằm viện mấy ngày” Dư Nhân nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao em lại không nói với anh? Ít nhất anh còn có thể giúp em chăm sóc bé Quốc, để cho em an tâm dưỡng bệnh” Đôi mắt của chị cả hơi tối lại. Chần chờ một hồi lâu thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nói với Dư Nhân: “Dư Nhân, thứ em cần là một người chồng. Không phải một người đàn ông cùng em chăm sóc con cái.” Dư Nhân sửng sốt: “Có ý gì?” Chị cả nói trong sự cô đơn: “Khi em sinh bệnh, rốt cuộc cũng nghiệm ra một chân lý: Chỉ có vợ chồng mới đồng cam cộng khổ, mới như cây liền cành. Bởi vì chỉ có vợ chồng mới có thể luôn luôn ở bên cạnh làm bạn khi nửa kia rơi xuống vực sâu” Dừng một chút, cuối cùng chị cả cũng thổ lộ nội tâm của mình: “Dư Nhân, em muốn kết hôn” Khi Dư Nhân nghe được tin tức này thì cả người đều trở nên ngây ngốc. Anh ta cho rằng Tranh Ngọc sẽ luôn đợi anh ta. Tình yêu của bọn họ đã được định sẵn là một cuộc đua. Anh ta theo đuổi Nghiêm Linh Trang, cầu mà không được. Tranh Ngọc theo đuổi anh ta, cầu mà không được.