Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Hân nghe vậy, chỉ biết yên lặng nhìn Lục Dật Kha, cô không nói gì cả, Lục Hạo Thành cũng từng nói điều này với cô.
Vì vậy, cô luôn không để trái tim mình rung động, con người Lục Hạo Thành lúc đối tốt với người khác thật sự khiến người ta cảm động đến mức không có cách nào từ chối.
“Vì nhiều trang lấy của team truye n o ne nên mình cần làm hình để hạn chế, mong các bạn thông cảm cho bất tiện này, mong các bạn đọc bên mình khích lệ mình siêng năng làm việc, chúc các bạn luôn vui vẻ!”
Ngay cả một người hiếm khi bị người khác làm rung động như cô cũng có thể bắt giác bị anh làm cho bối rối.
Thấy cô im lặng, Lục Dật Kha tiếp tục nói: “Đó là cô gái mà Lục Hạo Thành thề non hẹn biển sẽ yêu hết cuộc đời này.”
“Đó cũng là kí ức duy nhất còn sót lại trong tuổi thơ lúc nhỏ của Hạo Thành.”
“Bây giờ cô đã biết cô gái đó quan trọng như thế nào với Hạo Thành rồi chứ!”
“An An nói đúng, có lẽ vì cô cũng tên là Lam Lam nên Hạo Thành mới chú ý đến cô.”
“Để Hạo Thành và cô Lam đều không bị tổn thương, tôi nghĩ chúng ta nên nói rõ vấn đề này càng sớm càng tối! “
Lam Hân đan chặt hai tay vào nhau, cô đè nén tất cả sự tức giận trong lòng, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Chủ tịch, quan hệ giữa tôi và Lục Hạo Thành không phải như chủ tịch nghĩ. Tôi cũng sẽ không rời đi, tôi cần công việc này. “
Cô cần công việc này, và cô yêu nó.
Vì vậy, cô không thể rời đi, nếu không, cô lấy tiền đâu ra để nuôi con?
Con cô sắp đi học rồi và sẽ cần nhiều tiền hơn!
Dù bố mẹ cô đang giúp đỡ cô nhưng cô cũng là một người mẹ và cô phải gánh vác trách nhiệm của mình!
Lục Dật Kha nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, lên giọng uy hiếp: “Cô Lam, tôi biết cô nuôi ba đứa con. Cô rất cần công việc này!”
Sau đó ông ta lấy tắm thẻ ngân hàng đặt trước mặt Lam Hân.
Giọng điệu giễu cọt, ông nói: “Nhà họ Lục chúng tôi không nuôi con của người khác. Một triệu tệ này đủ cho ba mẹ con cô sống trong một khoảng thời gian, không phải cô vì tiền mới ở bên cạnh Hạo Thành sao? Bây giờ tôi đưa tiền cho cô, cô hãy rời khỏi Tập đoàn Lục Thị đi! “
Lam Hân nhìn tắm thẻ trước mặt, cảm thấy sự nhục nhã như đâm thẳng vào tim mình.
Lục Dật Kha đã cho rằng cô dụ dỗ Lục Hạo Thành, dù cô giải thích thế nào, thì những người khua môi múa mép bên cạnh ông ta cũng sẽ khiến ông tin rằng cô tiếp cận Lục Hạo Thành là vì tiền.
Cô nhìn thẳng vào Lục Dật Kha, dù trong lòng cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, trên khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp kia dường như luôn kiên định như vậy, và không dễ gì bị khó khăn quật ngã.
Cô hỏi: “Chủ tịch Lục, nếu tôi không cầm số tiền này, và cũng không muốn rời khỏi tập đoàn Lục Thị thì sao?”
Cô gần như đã gồng hết sức lên khi hỏi như vậy.
Lục Dật Kha đột nhiên chau mày, cười nhếch mép một cách lạnh lùng.
Tim Lam Hân như đau thắt lại, nụ cười lạnh lùng đó khiến cô thấy được Lục Dật Kha là một người có sức mạnh rung chuyển đất trời và thủ đoạn đa đoan.
Cô ít nhiều đã nghe qua chuyện của Lục Dật Kha.
Nhiều năm vật lộn trong giới kinh doanh thời thượng này, những nhân vật có tiếng như ông, dù không đích thân đi tìm hiểu cũng có thể biết được thông tin từ miệng của người khác.
Lúc này cô cảm thấy vô cùng lo lắng sợ hãi, nhưng cô vẫn nhìn Lục Dật Kha bằng ánh mắt trong sáng.
Lục Dật Kha thản nhiên nói: “Cô Lam, với thế lực của nhà họ Lục chúng tôi, muốn hủy hoại một gia đình hay một con người là điều vô cùng dễ dàng!”
“Nghe nói ba đứa con của cô rất thông minh và cô không muốn các con mình phải lo lắng thì hãy hành động đúng đắn, bằng cách rời khỏi tập đoàn Lục Thị!”
“Cô hãy rời khỏi Hạo Thành, nếu không, tôi sẽ khiến con của cô không thể nhập học bát kỳ trường nào trước khi khai giảng, còn cô sẽ không tìm được việc làm ở Giang Thị! “
Đôi môi của cô run lên!
Đây quả thực là bản tính độc quyền tài sản riêng của những người giàu có!
“Haha…” Cô cười một cách cay đắng, nói: “Chủ tịch, tôi biết mắy người có tiền như ông luôn thích đuổi cùng giết tận!”
“Nhưng quan hệ giữa Lục Hạo Thành và tôi không phải như những gì ông nghĩ! “
“Đúng là không biết xấu hổ!” Lục Dật Kha giận dữ hét lên: “Các người đã tay trong tay đi dạo cùng nhau? Nếu là bạn bè bình thường, lại có hành động mập mờ như vậy sao? Cô nghĩ mọi người đều mù hết sao?”
“Nôi trong ngày mai, cô hãy rời khỏi tập đoàn Lục Thị, nếu không đừng trách tôi vô tình!”
“Lục Dật Kha tôi là người nói được làm được!”
Lam Hân cũng nhìn ông cười mỉa mai: “Xin lỗi, bố tôi còn nhiều tiền hơn ông, một triệu này của ông thật sự chẳng đáng gì?”
Lục Dật Kha chau mày hỏi: “Cô có bố? Cô không phải là đứa mồ côi sao? Cô không phải là đứa trẻ do nhà họ Khương nhận nuôi sao? Bồ cô ở đâu ra chứ?”
Người điều tra Lam Hân không nói rằng cô có bố!
Lam Hân cười nhạt: “Chủ tịch, trong giới kinh doanh này rồi cũng có ngày ông gặp bồ tôi!”
Nói xong, Lam Hân cầm túi xách đi ra khỏi phòng riêng.
Cô cảm thấy mình không thể nhịn được nữa, cô cần một nơi để tĩnh tâm lại!
Sự mạnh mẽ, điềm đạm và bình tĩnh của cô đang trên đà sụp đổ!
Ra khỏi cửa phòng riêng, cô suýt chút nữa đã bỏ chạy.
Vừa bước ra khỏi quán cà phê, cô liền chạy loạn xạ trên đường, dù đang đi giày cao gót nhưng cô vẫn chạy rất nhanh!
“Cô Lam, với thực lực của nhà họ Lục chúng tôi, muốn hủy hoại một gia đình hay một người nào đó là vô cùng dễ dàng!”
“Nghe nói ba đứa con của cô rất thông mỉnh và cô không muốn các con mình phải lo lắng thì hãy hành động đúng đắn bằng cách rời khỏi tập đoàn Lục Thị!”
“Cô hãy rời khỏi Hạo Thành, nếu không, tôi sẽ khiến con của cô không thể nhập học bắt kỳ trường nào trước khi khai giảng, còn cô sẽ không tìm được việc làm ở Giang Thị! “
Những lời nói đó của Lục Dật Kha không ngừng lặp lại bên tai cô.
Chúng như một câu thần chú trói buộc đầu óc tâm trí cô.