Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

chương 437: lẽ nào đúng là cô ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy Cố An An gọi, ông nhanh chóng quay lại nhìn, nói: “Nếu mẹ con hỏi bố đi đâu, con cứ nói bố có việc nên đi trước rồi.”

Nói xong, không đợi Cố An An trả lời, ông chạy nhanh về phía cửa thang máy.

Cố An An đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của bố mình, trong lòng cảm thấy khó chịu như bị sét đánh.

Cô ta đã nhìn rõ người mà bố gọi tên Lam Lam chính là Lam Hân.

Có thật là cô ấy không?

Lục Hạo Thành cũng nói vậy, giờ bố cũng nói vậy?

Mẹ không thể nhận ra, bởi vì trước mặt cô ta, bà đã mắng Lam Hân là kẻ hèn mọn.

Cô ta biết tính khí của mẹ mình, bà ghét những người dựa dẫm vào quan hệ, cô ta cũng có tình nói xấu Lam Hân, bịa chuyện cô làm thế nào có được vị trí giám đốc trước mặt mẹ.

Mẹ có thành kiến lớn với Lam Hân nên không nhận ra con gái mình ư?

Bồ thì khác, bố luôn tìm kiếm Cố Ức Lam, bố là người có ấn tượng sâu đậm nhát với Cố Ức Lam trong nhà họ Có.

Lần trước cô ta nghe nói rằng bố gặp một cô gái trong nhà hàng và nói rằng cô ấy giống con gái ruột của mình.

Kể từ ngày đó, bố thậm chí không quan tâm đến công việc của công ty, và đã tìm kiếm cô gái mà ông nhìn thấy ngày hôm đó.

Không ngờ đó lại là Lam Hân, cô gái mà bó gặp lần trước chính là Lam Hân.

Cố An An nắm chặt hai tay lại, vẻ mặt u ám và kinh hãi, không được, cô ta phải tìm cách làm giám định ADN thêm một lần nữa.

Cô ta đang rất lo lắng!

Tần Ninh Trăn định lợi dụng việc này để uy hiếp Lục Hạo Thành, vì Lục Hạo Thành và Lam Hân khá thân thiết.

Nếu như Tần Ninh Trăn biết Lam Hân là người mà Lục Hạo Thành chờ đợi cả đời này thì bà ta sẽ không để yên cho Lục Hạo Thành và Lam Hân, thứ mà bà ta không có được thì người khác cũng đừng mơ có được.

Cố An An tức giận đến mức khóe miệng giật giật, ngây người lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, hơi thở lạnh lùng như tỏa ra khắp cơ thể cô ta.

Sững người một hồi lâu, cô ta mới chậm rãi đi về phòng riêng.

Hôm nay Tần Ninh Trăn mời bố mẹ cô ta ăn sáng, không ngờ lại gặp được Lam Hân.

Lam Hân đang làm gì ở đây?

Lần trước còn đi cùng với Lục Hạo Thành.

Cô ta vừa nghe thấy Lam Hân gọi bó, bố cô ta là ai? Lam Hân này đúng là càng ngày càng bí hiểm.

Cố An An quay trở lại phòng ăn, Tần Ninh Trăn và Lâm Mộng Nghi đang trò chuyện, còn Lục Hạo Khải đang ngồi chơi điện thoại ở một góc.

Lâm Mộng Nghỉ thấy cô ta quay lại, cười hỏi: “An An, con đã gặp bố con chưa? Sao bây giờ ông ấy vẫn chưa quay lại?”

Trước khi vào phòng Cố An An đã ổn định lại tinh thần, cô ta nhìn mẹ và mỉm cười, nói: “Mẹ, bố nói bố có việc nên về trước An g rồi ạ.

Nghe xong, Lâm Mộng Nghi liền ngạc nhiên, nói: “Sao ông ấy lại cử xử như thế chứ?”

Lâm Mộng Nghi nhanh chóng liếc nhìn Tần Ninh Trăn, sắc mặt khó coi.

Nói là đi vệ sinh, chứ thực ra ông đã muốn rời đi từ lâu rồi.

Nụ cười trên mặt Tần Ninh Trăn cũng có chút khó coi, bà ta nói: “Không sao đâu, chị Cố, anh Cố có việc phải làm cứ để anh ấy đi trước. Đằng nào thì chúng ta cũng ăn xong rồi mà? Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi, hẹn ngày khác gặp lại.

Lâm Mộng Nghỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ tiếc nuối, nói: “Ninh Trăn, thực sự xin lỗi, Tích Hồng có lẽ có việc gấp nên mới không từ mà biệt. Chị cũng biết hai ngày nay mọi việc trên công trường rất bận rộn.”

Tần Ninh Trăn rõ ràng gật đầu, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng, bà ta biết thừa Cố Tích Hồng luôn coi thường mình Nếu không phải hai nhà là hàng xóm của nhau, thì e rằng Cố Tích Hồng cũng chẳng thèm nễ mặt bà ta.

Bà ta đứng dậy, liếc nhìn Lục Hạo Khải đang ngồi chơi game ở một xó rồi nói: “Tiểu Khải, con đưa chúng ta về trước đã!”

Lục Hạo Khải vừa rời mắt khỏi điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì, không cười cũng không tức giận đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Mộng Nghi luôn không hài lòng về thái độ đó của Lục Hạo Khải.

Nhưng Cố An An sẽ sớm được gả cho anh ta mà thôi.

Bà cũng đành chịu, anh ta ít khi nói chuyện trong cả bữa ăn và lúc nào cũng chơi game.

Con rễ như vậy trong lòng bà cũng rất khó chịu, nhưng Cố An An cứ đòi phải gả cho con trai nhà họ Lục bằng được, cho dù bà có ra sức ngăn cản cũng vô ích.

Lễ nào ông không có duyên với con gái mình sao?

Có Tích Hồng lại ngồi trên bậc đá, gương mặt tuần tú vẫn có chút mệt mỏi, cúi đầu suy sụp, khóe miệng hơi mím lại, lộ ra vẻ cô độc.

Không được, ông phải tiếp tục tìm kiếm.

Cố Tích Hồng đứng dậy và bắt taxi rời đi.

Hiện giờ ông chỉ nghĩ đến con gái, ngay cả người đi ăn tối cùng ông là Lâm Mộng Nghi cũng bị ông quên mắt.

Họ là vợ chồng, Lâm Mộng Nghi có phần mạnh mẽ và tham vọng hơn.

Nhưng Có Tích Hồng đã làm việc chăm chỉ cả đời, đến nay cả hai con trai của ông đều đã trưởng thành, ông đã giao mọi chuyện cho hai người họ gánh vác để họ cùng nhau cố gắng.

Ông cũng muốn được nghỉ ngơi, kiếm tiền thì không bao giờ có điểm dừng, nhưng đến lúc tận hưởng cuộc sống thì phải tận hưởng, quan trọng nhất là gia đình khỏe mạnh đoàn tụ bên nhau.

Càng lớn tuổi sẽ càng có nhiều suy nghĩ như vậy.

Để có thêm thời gian tìm con gái, ông đã giao một phần quyền lực trong công ty của mình cho hai con trai và vợ.

Ông đã nghỉ hưu và thỉnh thoảng đi câu cá, đánh gôn, đi dạo trong trung tâm thương mại, đi nhiều nơi, thậm chí có những nơi không hợp với ông nhưng ông không quan tâm, vì mục đích của ông là tìm con gái.

Ông rất ít dùng điện thoại, nên đã bỏ lỡ vụ đồn đại quan hệ giữa Lục Hạo Thành và Lam Hân hai ngày trước.

Trong máy ngày đó, ông cũng rất bận!

Lâm Mộng Nghi suốt ngày kiếm chuyện với ông, vì vậy ông cả ngày im lặng trong phòng làm việc, để điện thoại im lặng, vậy nên đã bỏ qua rất nhiều chuyện.

Sau khi tạm biệt Lý Nghệ Na, Dịch Thiên Kì đã đưa Lam Hân về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, chân của cô về cơ bản có thể đi lại được, nhưng vẫn còn khá đau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio