Mộc Tử Hoành nghe xong lời này, tâm trạng vui vẻ ban nãy liền tan biến.
Anh buồn bã nhìn Âu Cảnh Nghiêu, ủ rũ nói: “Này, Âu Cảnh Nghiêu, tôi đã phải cố quên đi chuyện đấy rồi, tại sao cậu còn cố nhắc lại chứ?”
Âu Cảnh Nghiêu quay người rời đi, không nói gì nữa.
Mộc Tử Hoành nhăn nhó mặt mũi, dù gì anh cũng phải đi gặp Dương Thanh Vận để bàn chuyện.
“Haiz …” Anh thở dài não nè.
Lam Hân cười nói: “Cố lên, giám đốc Mộc!”
“Ha ha…” Mộc Tử Hoành chỉ nhìn cô mỉm cười.
Có những chuyện dù có được cỗ vũ cũng không chắc hoàn thành tốt được.
“Đi thôi nào.” Giọng Mộc Tử Hoành thêu thào, có thể thấy anh cũng không muốn đi làm chuyện này đến mức nào.
Lam Hân và Ninh Phi Phi mỉm cười đi theo.
Mấy người họ vừa đi đến phòng thư ký thì thấy một cô gái mặc bộ váy bó màu đen, rất xinh đẹp, thân hình thon gọn, đôi chân thon dài, quyến rũ, nụ cười cuốn hút, đầy khí thế.
“Giám đốc Mộc!” Cô gái mỉm cười nhìn Mộc Tử Hoành.
` “Ha ha…” Mộc Tử Hoành mỉm cười, nụ cười ấy chẳng qua cũng chỉ để vờ cho xong chuyện mà thôi.
“Cô Tiêu, sao cô lại ở đây?” Mộc Tử Hoành cười hỏi.
Trong khi đó, Âu Cảnh Nghiêu vẫn đang chăm chú làm việc, không ngắng mặt lên một phút giây nào cả.
Lam Hân chằm chằm cô gái, thấy có chút quen thuộc.
Ninh Phi Phi ghé sát vào tai Lam Hân, thì thầm: “Trưởng phòng Lam, đây là người phát ngôn đại diện cho bộ sưu tập mùa thu năm ngoài, cô ấy tên là Tiêu Nhược Huyên.”
Ò!” Lam Hân khẽ gật đầu, chẳng trách sao cô lại cảm thấy quen thuộc.
Lam Hân nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Vâng!” Ninh Phi Phi gật đầu.
Cả hai người đi lướt qua Tiêu Nhược Huyên.
Tiêu Nhược Huyên liếc nhìn Lam Hân, hơi nheo mắt lại, trong mắt lộ rõ vẻ ganh tị, khi thấy Lam Hân đi ngang qua mình, cô ta liền đá chân ra, làm Lam Hân bị vấp.
“Á …” Lam Hân ngã sống soài về phía trước.
Trưởng phòng Lam…” Ninh Phi Phi vội vàng bỏ đống tài liệu trong tay xuống, chạy đến đỡ Lam Hân.
“Á…” Mộc Tử Hoành nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Huyên, cô ta đúng là một ả xấu tính mà.
Năm ngoái, Lâm Hiểu Mạn đã chọn cô ta làm người phát ngôn đại diện, cũng chính anh đi bàn chuyện hợp đồng với cô ta, thời điểm đó, cô ta còn ra vẻ này nọ, anh phải tốn rất nhiều công sức giải thích chủ đề của các thiết kế, mãi về sau mới thuyết phục được cô ta đến làm việc cho công ty.
Nhưng hợp đồng cũng hết thời hạn rồi, cô ta còn đến đây làm gì chứ?
Thấy Lam Hân bị ngã, Âu Cảnh Nghiêu liền đứng phắt dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Nhược Huyên.
“Trưởng phòng Lam, chị có sao không?” Ninh Phi Phi từ từ đỡ Lam Hân dậy.
Lam Hân mồ hôi nhễ nhại, Tiêu Nhược Huyên cố tình khiến cô bị vấp ngã, lại còn ngã đúng vào chân mới bị thương khỏi.
Cô ta rốt cuộc là muốn khiêu khích ai cơ chứ? Dù gì thì cũng không động vào Lam Hân được đâu.
“Không sao!” Lam Hân nhìn vào chân mình, vừa cố bước đi vài bước, chân cô liền đau nhói.
Tiêu Nhược Huyên khẽ quay người, thân hình thon gọn, gợi cảm, ánh mắt khinh miệt nhìn thấy khuôn mặt trái xoan trắng mịn của Lam Hân ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thầm cười đắc chí.
Cô ta nhận ra răng, khi nhìn kĩ mọi góc cạnh, Lam Hân rất xinh xắn, lại chính là người có tin đồn thất thiệt quan hệ bát chính với Lục Hạo Thành nữa chứ.
Dạo gần đây, cô ta cũng đi đóng phim, vừa về đã thấy tin đồn của Lam Hân và Lục Hạo Thành trải khắp mạng rồi.
Mà Lục Hạo Thành lại chính là người cô ta muốn lấy làm chồng, vào mùa thu năm ngoái, với tư cách là người phát ngôn đại diện cho tập đoàn Lục Thị, ngay từ lần đầu gặp Lục Hạo Thành, cô ta đã bị vẻ lịch lãm, chững chạc của anh cuốn hút.
Lần đầu tiên gặp Lục Hạo Thành, cô ta đã biết anh là người có gia thế đàng hoàng, giàu có, chững chạc, lịch lãm lại tài giỏi hơn người nữa chứ.
Còn cô ta thì thân hình gợi cảm, xinh xắn, gia thế cũng tốt, đương nhiên là môn đăng hộ đối với Lục Hạo Thành rồi.
Tiêu Nhược Huyên vờ áy náy nói: “Xin lỗi cô nhé, tôi đang định quay người đi, không may va phải người cô.”
Lam Hân trải qua biết bao chuyện trắc trở, cô cũng học được cách đối nhân xử thế, bao gồm cả những người không đáng để cô bận tâm. Vậy nên, dù ở đâu, gặp phải chuyện gì, cô cũng sẵn sàng cho qua.
Cô lạnh lùng nhìn cô ta, rộng lượng đồng ý cho qua.
Dù tận sâu trong đáy lòng, cô biết cô ta cố tình làm vậy, nhưng nếu cô cố chấp trách móc cô ta thì chuyện này chắc chắn sẽ không còn dễ giải quyết nữa.
Lam Hân không nói gì, may có Ninh Phi Phi đỡ dậy, cô cũng từ từ đứng lên.
Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn Tiêu Nhược Huyên, đi tới bên Lam Hân, nói: “Trưởng phòng Lam, tôi thấy em nên đến bệnh viện khám xem sao!”
“Tử Hoành, anh đừng nói quá chứ, ngã có tí thôi mà, không xước da, không gãy chân, đến bệnh viện làm gì chứ, chẳng khác nào chuyện bé xé ra to cả?” Giọng điệu cô ta đầy châm chọc.
“Cô im đi!” Mộc Tử Hoành gẳn giọng quát cô ta.
Anh rõ ràng nhìn thấy cô ta cố tình làm Lam Hân ngã mà.
“Tử Hoành…”
“Tiêu Nhược Huyên, là cô cố ý làm như thế.” Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn cô ta, khí chất tao nhã, mỹ miều của cô ta phút chốc bị ánh mắt tức giận của Mộc Tử Hoành dập tắt.
“Tử Hoành, tôi, tôi thật sự không cố ý mà, vả lại tôi với cô ta chẳng có ân oán gì cả, làm sao tôi phải cố tình làm cô ta ngã chứ?” Tiêu Nhược Huyên bực bội nói, cô ta không ngờ rằng Mộc Tử Hoành sẽ tỏ vẻ tức giận với mình.
Hừm!” Mộc Tử Hoành hừm một tiếng, không nói gì.
Lam Hân cũng ngạc nhiên nhìn Mộc Tử Hoành, không ngờ anh cũng là người thẳng thắn như vậy, dám nói thẳng vào mặt cô ta, nhưng như thế cũng tốt vì rõ ràng là cô ta là người cố tình gây chuyện trước.
Âu Cảnh Nghiêu cũng báo ngay chuyện này cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành đang chăm chú làm việc trong phòng bỗng điện thoại đổ chuông.
Anh vừa bắt máy, trong lòng bắt đầu nhen nhóm con giận vì bị làm phiền.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói thì thầm của Âu Cảnh Nghiêu: “Cậu ra đây đi!”
Lục Hạo Thành chau mày nói: “Có chuyện gì cậu nói đi, tôi đang bận lắm.” Giọng anh lộ rõ vẻ mắt kiên nhẫn.
Âu Cảnh Nghiêu bình tĩnh nói: “Lam Hân bị ngã.”
Lục Hạo Thành vội cúp máy, chau mày, nghiền răng, đứng phắt dậy, chạy ra bên ngoài.
“Âu Cảnh Nghiêu, cậu chết với tôi.” Lục Hạo Thành rất ghét cách nói chuyện của Âu Cảnh Nghiêu.
Tiếc là anh với Âu Cảnh Nghiêu giống hệt nhau, giống đến mức như đang mặc chung một chiếc quần vậy, cách ăn nói cũng đáng ghét như nhau.
Anh cuống đến mức không để ý gì đến đống tài liệu bị đổ xuống đất nữa.
Ầ ắ Anh vội chạy ra mở cửa, vừa ra đã thấy khuôn mặt đẫm mò hôi của Lam Hân Còn Ninh Phi Phi đang ở bên cạnh cúi người nhặt tài liệu rơi trên sàn.
Lục Hạo Thành sắc mặt thay đổi hoàn toàn, chân của Lam Hân hai ngày nay mới đỡ hơn chút ít, đến đi cầu thang cô cũng phải cần thận từng bước một.
Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Lam Hân, sải bước đi về phía cô, đau xót nhìn cô: “Lam Lam, em lại bị thương ở chân sao?”
“Không sao!” Lam Hân khẽ lắc đầu, thực ra cũng va phải vết thương cũ, bây giờ chỉ thấy đau thôi.
Vừa nhìn thấy Lục Hạo Thành, Tiêu Nhược Huyên lại tỏ vẻ dịu dàng, gương mặt vô cùng xinh xắn, điềm đạm.
“Hạo Thành, em về rồi đây.” Cô ta nhìn Lục Hạo Thành, dịu dàng nói.
Lục Hạo Thành nghe thấy giọng nói này, toàn thân nổi da gà.
Đôi mắt anh đen láy, lạnh lùng, pha chút thờ ơ, thản nhiên hỏi: “Cô là ai?”