Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

chương 560: cá mè một lứa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bùi Dao Tinh cười nói: “Na Na, chúng ta đấu đầu mãi với nhau như vậy cũng thấy chán, giờ thêm hai đứa học trò của tôi và bà đối đầu với nhau, bà nói xem quãng thời gian tiếp đây chắc sẽ thú vị lắm nhỉ, tôi mong chờ ngày tháng đó lắm.”

Lý Nghệ Na tức giận nói: “Bùi Dao Tinh, đây là chuyện của tôi và bà, bà không được phép lôi kéo Lam Lam vào chuyện này, bà muốn lợi dụng Cố An An thế nào cũng được nhưng Lam Lam vô tội. “

“Ha ha…!” Bùi Dao Tịnh cười lạnh, nói: “ Na Na, bao nhiêu năm qua rồi mà bà vẫn ngây thơ thế sao? Chẳng trách Tử Hiên bị người tôi cướp mắt, trên đời này, làm gì có người vô tội cơ chứ, mắt người ta chỉ có thể thấy được lợi lộc thôi!”

“Bùi Dao Tinh, bà….”

“Na Na, bà đừng vội nóng giận? Làm trong ngành này thì không nên để nhan sắc tàn phai, bà nhìn bà xem, tính tình bộp chộp, nóng nảy, thế nên Tử Hiên mới ghét bỏ bà, trước mặt đàn ông, đàn bà phải biết làm nũng, phải thùy mị nết na thì mới được chiều chuộng, yêu thương.” Bùi Dao Tinh lời nào cũng đầy ý cợt nhả, cố tình khiêu khích Lý Nghệ Na.

Lý Nghệ Na nghe những lời này, vô cùng đau đón.

Bùi Dao Tinh hết lần này đến lần khác chọc ngoáy vào nỗi đau của bà.

Lý Nghệ Na nhanh chóng cúp máy.

Bà gọi điện cho Lam Hân.

Lúc này, Lam Hân và Lục Hạo Thành vừa về đến nhà.

Lam Hân có chút ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Lý Nghệ Na vào giờ này.

“A lô, cô ạ!”

Lý Nghệ Na nói: “Lam Lam, cô vừa nhận được một tin, Bùi Dao Tỉnh gọi điện cho cô nói là bà ta đã nhận Cố An An là học trò, ngày mai Cố An An sẽ đến công ty L.P làm việc, Bùi Dao Tỉnh làm vậy là muốn đối đầu với con, Lam Lam, đây vốn là chuyện của cô, vậy mà giờ lại kéo cả con vào.”

Lam Hân nghe vậy, khẽ chau mày, cười nói: “Cô à, không sao đâu, cháu không sợ bà ta, cô cứ yên tâm.”

Lý Nghệ Na cười nói: “Lam Lam, cô biết con không sợ, buổi phỏng vấn hôm nay cô cũng xem rồi, khí chất điềm đạm, tự tin của con đã khiến người xem phải thay đổi cách nghĩ của mình rồi đó.”

Lam Hân nói: “Vậy nên, cô cứ yên tâm, Cố An An có là người của ai thì con cũng không sợ.”

Lý Nghệ Na: “Lam Lam, vậy thì cô yên tâm nhiều rồi.”

Cúp điện thoại xong, Lục Hạo Thành lại nhìn cô, ánh mắt tò mò, nghiêm túc hỏi: “Lam Lam, có chuyện gì thế em?”

Lam Hân cười nói: “Cô Lý Nghệ Na gọi điện cho em, nói là Bùi Dao Tỉnh nhận Cố An An vào làm ở công ty L.P, trước giờ cô Lý và Bùi Dao Tinh luôn đối đầu với nhau, Bùi Dao Tinh muốn lợi dụng Cố An An đối phó với em, cô lo nên mới gọi điện nhắn nhủ em vài điều ấy mà.”

Lục Hạo Thành bát chợt nghiêm túc hẳn, lạnh lùng nói: “Đúng là cá mè một lứa.”

Hóa ra Bùi Dao Tinh cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì!

Trước đây cũng có rất nhiều tin không tốt về bà ta.

Đôi môi đỏ mọng như anh đào của Lam Hân khẽ mắp máy, nói: “Thủ đoạn của Cố An An, dù là ám hại hay có tình bôi nhọ em, em đều không sợ.”

Lục Hạo Thành nhìn cô nở một nụ cười tỏa nắng, nói: “Lam Lam, em đừng quên là bây giờ em còn có anh bên cạnh nữa Áv„m đây.

“Còn cả bố nữa.” Dịch Thiên Kỳ không biết đã đứng sau lưng hai người tự lúc nào, ông mỉm cười nhìn hai người nói.

Một công ty đa quốc gia thì cũng chỉ là một hạt bụi trong mắt Dịch Thiên Kỳ.

Lam Hân cười nói: “Bố ạ, muộn rồi mà bố vẫn chưa đi ngủ sao?”

“Chú ạ.” Lục Hạo Thành cũng lễ phép chào một tiếng, sau một thời gian tiếp xúc, anh cũng thấy quý mến Dịch Thiên Kỳ, ông rất yêu thương mẹ anh, ở cạnh ông, mẹ anh lúc nào cũng mỉm cười rất hạnh phúc.

ẳ Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Ừm, bố đợi hai đứa về, mấy đứa trẻ ngủ cả rồi, các con không phải lo.”

Lam Hân áy náy nói: “Vất vả cho bó mẹ quá!”

Dịch Thiên Kỳ mỉm cười, lắc đầu nói: “Con bé ngốc nghếch này, có gì khổ đâu chứ, giờ bố cảm thấy rất hạnh phúc, giờ cũng muộn rồi, hai đứa nghỉ sớm đi, mai còn đi làm nữa, còn về chuyện Bùi Dao Tinh, ngày mai bố sẽ chuẩn bị cho con ít tài liệu, để con hiểu hơn về bà ta, sau này nếu bà ta có làm khó con còn dễ đối phó.”

Ông rất tin tưởng con gái mình, bởi Lam Hân đã từng trải qua nhiều khó khăn, chính điều đó đã tôi luyện cô thành một cô gái mạnh mẽ như bây giờ.

Lam Hân mỉm cười ngọt ngào, nói: “Bế đối với con tốt quá, có bố mẹ ở bên, ngày nào con cũng cảm thấy hạnh phúc.” Giọng nói nũng nịu, nhẹ nhàng, ám áp, hệt như mật ngọt vậy.

“Ha ha…” Dịch Thiên Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, cười nói: “Con ấy, đúng là nhanh nhảu, hai đứa ngủ sớm đi, đừng để bị mệt!” Dịch Thiên Kỳ giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp, nụ cười tỏa nắng.

“Chúc bố ngủ ngon!” Lam Hân mỉm cười hạnh phúc hệt như thiên sứ vậy, sau đó cùng Lục Hạo Thành lên tầng.

Dịch Thiên Kỳ nhìn hai người đi lên tầng, sau đó lầy điện thoại ra ngoài gọi điện.

Lên đến tầng ba, Lam Hân đang định mở cửa thì Lục Hạo Thành bắt chợt ôm lấy cô từ phía sau.

Lam Hân một tay đang mở cửa bỗng khựng lại, hồi hộp, đứng yên như trời trồng.

Một hơi thở ám áp phả lên gương mặt cô, cô cảm nhận được cảm giác an toàn, vô cùng an tâm, thảnh thơi.

Lục Hạo Thành thấy cô không cựa quậy, đôi môi anh đặt sát vào tai cô thì thầm nói: “Lam Lam, anh không muốn rời xa em, phải làm sao đây?” Giọng nói trầm lặng cùng với sức cuốn hút mãnh liệt.

Lam Hân đang cảm thấy thoải mái, nghe xong câu này của anh chợt bồi hồi xuyến xao.

Lời tỏ tình đột ngột này khiến tim cô đập thình thịch, lòng rạo rực như biển động.

Hạnh phúc này đến quá sớm.

Cô hít sâu một hơi, Lam Hân nhủ thầm: Bình tĩnh, bình tĩnh, Lam Hân, mày vẫn chưa làm rõ được tình cảm của mình, đợi khi nào chắc chắn về tình cảm thì nói đáp án cho anh ấy, như vậy sẽ không làm tổn thương ai cả.

Cô đã mắc nợ ân tình với Nhạc Cần Hy, bây giờ không thể mắc nợ thêm Lục Hạo Thành nữa.

Cô cười nói: “Lục Hạo Thành, anh đừng làm vậy, chẳng phải bây giờ anh và em đã ở cùng một nhà với nhau rồi sao?”

Lục Hạo Thành nhẹ nhàng dụi đầu vào vai cô, mùi thơm thoang: thoảng, lưu lại trên chóp mũi khiến anh đắm chìm.

“Lam Lam, em đi nghỉ đi!” Lục Hạo Thành từ từ thu tay lại, anh rất hạnh phúc khi được ôm cô như thế này.

Lam Hân thở phào nhẹ nhõm quay lại nhìn anh, bất ngờ vừa rồi đã khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, xinh đẹp tuyệt trần.

Lục Hạo Thành nhìn theo, cuống họng cũng hồi hộp, chuyển động không ngừng, nhưng anh buộc mình quay mặt đi chỗ khác, bước nhanh về phòng.

Đối mặt với cô, anh thực sự không kiềm chế được.

Nhìn thấy Lục Hạo Thành rời đi không thèm quay đầu nhìn lại, Lam Hân cũng trừng mắt một cái, khi nấy trái tim cô còn bừng bừng rực cháy, giờ thì lại nguội ngắt như vừa bị dội nước lạnh vậy, ngay cả cô cũng không thể diễn tả cảm xúc của bản thân mình.

Mọi xúc cảm hệt như bị xóa tan chỉ trong chốc lát.

Cô thở dài rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Những tháng ngày bình yên mới chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cố An An đã đến làm ở công ty L.P, điều này lại dấy lên một cuộc bàn tán sôi nỗi trong giới thiết kế.

Chính Bùi Dao Tinh đã công khai chuyện này, cũng là nhằm cho Cố An An chút danh tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio