Tư Sân bay, Lục Hạo Thành đứng trong đám đông chờ chị gái, những lúc chỉ có một mình, vẻ mặt anh vẫn luôn thờ ơ, lạnh lùng, những người bên cạnh đều dồn hết sự chú ý lên người nào đó, nhưng anh lại rất lạnh lùng, họ cũng không tự chủ được mà duy trì khoảng cách.
Trên gương mặt đẹp trai lúc này đang đè nén sự khó chịu, vẻ lạnh lùng không che dấu, nhiều phụ nữ lướt qua đều kinh ngạc nhìn anh thêm vài lần.
Nhưng anh chính là không để ai vào mắt, vô cùng chán ghét chốn đông người, nhưng chị gái đã nhiều năm chưa về nước, lần này anh vẫn có kiên nhẫn chờ.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp trong chiếc váy bó sát màu bạc rơi vào mắt anh.
Mái tóc của cô nhuộm thành màu chocolate ngọt ngào, uốn thành những lọn tóc gợn sóng bồng bềnh. Ánh đèn rơi trên mái tóc, như tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Giống như toàn thân cô phát sáng, trở nên xinh đẹp tuyệt mỹ, màu bạc rất kén người mặc, nhưng khi được cô khoác lên người thì càng thêm tinh xảo, xuất trần.
Lục Hạo Thành cười cười, chị gái hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Bên cạnh cô là một cậu bé trắng trẻo, cháu của anh, Sở Phi Dương.
Nhưng lúc này, cậu bé đang mải mê cúi đầu chơi trò chơi, Lục Hạo Thành nhìn thì cau mày.
Sở Phi Dương cùng tuổi với ba anh em Tiểu Tuấn, năm nay cũng đã sắp lên tiểu học.
“Sở Phi Dương.” Lục Hạo Thành không vui gọi một tiếng.
Sở Phi Dương lúc này mới ngắng đầu lên.
“Cậu.” Sở Phi Dương lập tức mỉm cười, vui vẻ chạy tới Lục Hạo Thành, “Cậu, cậu đích thân tới đón con và mẹ, thật tốt!”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng xoa đầu cậu “Đi đường còn nghịch điện thoại?”
“Cậu, trò chơi này rất vuil Cậu không hiểu gì về tuổi thơ của bọn cháu.” Sở Phi Dương đúng lý hợp tình phản bác.
Lục Tư Tư: “Thằng nhóc, trong mắt em không có người chị gái này sao?”
Lục Tư Tư nheo mắt nhìn em trai, cảm giác lần này nhìn cậu em có chút không giống với trước kia.
Lục Tư Tư cười, cô từ nhỏ đã rời khỏi nhà, không có người nhà bảo bọc nên tính tình hơi cục cẳn, tính cách cũng là kiểu chị đại dũng cảm thẳng thắng không sợ trời sợ đất.
“Chị, đã lâu không gặp!” Lục Hạo Thành cười nói.
“Đúng là đã lâu không gặp, lần này chị trở về không đi, ở cùng em.” Lục Tư Tư nói xong, đem hai vali hành lý lớn đều giao cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành: “Chị không quay về, anh rễ phải làm sao bây giờ?”
Lục Tư Tư cười lạnh nói: “Sau này em không có anh rễ, chị đã đá bay anh ta.”
Lục Hạo Thành nhíu mi nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ngoại tình!” Lục Tư Tư ngay thẳng nói, đây là em trai mình, không có gì khó nói.
“Tên khốn kiếp này!” Lục Hạo Thành gầm lên một tiếng.
“Quả thật là khốn kiếp, Phi Dương cũng sắp vào tiểu học, em sắp xếp một chút.” Lục Tư Tư hề không khách sáo.
Lục Hạo Thành: “Chị, không thành vấn đề, vừa vặn nhà cũng đang có ba đứa nhỏ cùng tuổi, sau này Phi Dương sẽ cùng chúng đến trường “
Sở Phi Dương vừa nghe, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu, có xe sang đến đón cháu không?”
“Xe sang?” Lục Hạo Thành nhìn cháu trai nhỏ, sao thằng bé lại thực dụng như thế?
“Cậu, cậu không hiểu, cháu học nhà trẻ ở nước ngoài, cha mẹ đều đưa xe sang chở các bạn học, về nước, cũng không thể không có xe sang.”
“Sở Phi Dương, cháu cũng thật thực dụng.” Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua chị gái, “Chị, Phi Dương sao lại biến thành như vậy.”
Lục Tư Tư nhìn con trai, nói: “Nó vẫn đều như vậy, là cha nó dạy Lục Hạo Thành: “Thằng bé không thể như thế được.”
Lục Tư Tư: “Không được cũng không có biện pháp, môi trường xung quanh nó là như vậy.”
CỮG/HAO Thanh à sa . Không còn lời nào để nói!
Lục Hạo Thành đưa bọn họ tới bãi đỗ xe, một đường lái xe về nhà.
Mà Sở Phi Dương, lại bắt đầu chơi trò chơi.
Lục Hạo Thành từ kính chiếu hậu nhìn Sở Phi Dương, ánh mắt không hài lòng: “Sở Phi Dương, ở trên xe cũng muốn chơi sao?”
Sở Phi Dương vẫn cúi đầu, không chút để ý trả lời: “Cậu, cháu không chơi trò chơi còn có thể làm gì? Trong lúc người lớn nói nói chuyện, trẻ con cũng không thể nói cái gì”
Lục Hạo Thành không trả lời, Lục Tư Tư ngồi trên ghế phó lái rất có hứng thú hỏi: “A Thành, chị thấy em mới cập nhật weibo, tìm được em gái nhỏ nhà họ Cố rồi ”
Lục Hạo Thành:”Chị, chị đúng là hiểu em.”
Lục Tư Tư nâng khóe môi, mỉm cười: “Lục Hạo Thành, chị là chị em, có thể không hiểu em sao?” Lục Tư Tư nhìn vẻ mặt lạnh như băng kia tính cách so với bình thường tốt hơn rất nhiều, đáy lòng không khỏi cảm thán, chị gái ruột cũng không bằng em gái nhỏ Cố Ức Lam.
Nhưng mà cũng tốt, A Thành chịu khổ nhiều năm, cuối cùng cũng không cần chờ đợi nữa.
Lục Hạo Thành cong môi cười, cho dù ở cùng chị gái ruột, Lục Hạo Thành cũng không nói nhiều hơn là bao.
Lục Tư Tư lại nói: “A Thành, lần này chị gái trở về, không muốn đi nữa, chị sẽ tự thành lập công ty trong nước, sau đó, lấy lại cổ phần công ty của chúng ta từ tay Tần Ninh Trăn, năm đó cổ phần của mẹ, bị chủ tịch Lục đem cho Lục Tư Tư cùng Lục Hạo Khải, cả nhà đó đều là sâu mọt, thật đáng hận.” Lục Tư Tư cười lạnh, mỗi lời thốt ra đều rất căm hận.
Lục Hạo Thành: “Chị, chuyện này em sẽ xử lý, chị muốn thành lập công ty thì cứ làm cho tốt, về những chuyện khách, để em giải quyết.”
Chuyện về Tần Ninh Trăn, đương nhiên không thể bỏ qua.
Lục Tư Tư cười cười: “A Thành, mấy năm nay chị không ở cạnh em, thấy em giò rất tuyệt, xem ra chị gái lo lắng dư thừa rồi, đương nhiên, em cũng chưa bao giờ để chị phải lo lắng.”
Lục Tư Tư cười tự hào nhìn đứa em trai xuất sắc của mình, hy vọng Cố Ức Lam xuất hiện, có thể an ủi trái tim lạnh giá của nó.
“Đinh dong…… ” Chuông cửa vang, Lam Hân đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Lam Hân đã nhìn Lục Tư Tư quyến rũ bắn ra bốn phía nắm tay Sở Phi Dương đứng ở cửa.
Lục Hạo Thành mang hành lý đang đi phía sau.
Lam Hân cười nói: “Chị gái, chào mừng trở về.”
Lục Tư Tư cũng tinh tế đánh giá Lam Hân, một lát sau, cô mới cười nói: “Có Tiểu Ức, mới trước đây em còn khá xấu, không nghĩ tới lớn lên cũng trở nên xinh đẹp như vậy, vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống, đúng là kiểu A Thành yêu nhát.”
TẤN GAM ” Lam Hân không hiểu ra sao, Cố Tiểu Ức là ai?
Ánh mắt Lam Hân lóe lên, đáy lòng bỗng nhiên hiểu được, là Cố Ức Lam.
Nhưng mà, hồi nhỏ cô xấu xí sao?
Lam Hân cười nói: “Chị gái, vào nhà trước đã.”
Lục Tư Tư nắm Sở Phi Dương đi vào.
Lục Hạo Thành mới vào cửa, Lam Hân đi qua đi, giúp anh mang hành lý.
Lục Hạo Thành lại cười tránh đi, “Lam Lam, chân em còn chưa tốt, không thể mang đồ nặng.”